Mặc dù hắn không sợ, nhưng nếu ép bọn họ quá cũng không tốt. Dù sao, giữa sân còn có Tô Trần. Đến lúc đó nếu bọn họ liên thủ đối phó với hắn, vậy thì sẽ vô cùng bất lợi đối với hắn.
Bởi vậy, hắn thỏa hiệp. Hiện tại cũng không phải là thời điểm cùng mấy lão già kia trở mặt. Phải lý trí! Không thể xúc động!
Tô Trần chắp tay, ánh mắt bình tĩnh như nước, mát lạnh mà an bình, giống như có thể dung nạp vạn vật thế gian, lại giống như thờ ơ đối với tất cả.
Hắn nhìn Khương Kình, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không cần.” Nghe vậy, Khương Kình hơi nhíu mày, còn tưởng rằng Tô Trần sợ, đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Tô Trần chậm rãi vươn một ngón tay về phía hắn, bình tĩnh phun ra hai chữ:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây