“Không cần đâu.” Tô Trần nói: “Ta không muốn nhìn muội phải chịu khổ nữa.” Diệp Linh Khê mỉm cười,
“Chỉ là chút khổ cực thôi, muội chịu được.”
“Haiz~” Tô Trần thở dài một tiếng, nói: “Ta nói thật với muội, thực lực của ta bây giờ đã là vô địch thiên hạ, muội không cần phải liều mạng tu luyện như vậy, ta sẽ luôn bảo vệ muội.”
“Huynh!” Diệp Linh Khê đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Tô Trần. Tô Trần mấp máy môi, cuối cùng vẫn im lặng.
Diệp Linh Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói: “Huynh, huynh có biết vì sao muội lại liều mạng tu luyện như vậy không?” Tô Trần im lặng một chút, sau đó hỏi: “Vì sao?” Diệp Linh Khê nhìn Tô Trần, mỉm cười nói: “Bởi vì muội muốn đường đường chính chính đứng trước mặt huynh, bảo vệ huynh, chứ không phải là một nha đầu vô dụng lúc nào cũng trốn sau lưng huynh.” Tô Trần nói: “Nhưng mà như vậy rất khổ cực.” Diệp Linh Khê lắc đầu nói: “Muội không quan tâm.” Tô Trần im lặng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây