“Được rồi, trước đây là lỗi của con, con cam đoan với cha, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Tô Ngôn Triệt nói: “Con cho rằng xin lỗi ta thì ta sẽ tha thứ cho con sao? Nằm mơ đi!” Tô Trần cười khổ nói: “Vậy cha muốn thế nào?” Khóe miệng Tô Ngôn Triệt nhếch lên, nói:
“Ta nghe nói, con có một loại trà...” Tô Trần lập tức bừng tỉnh, lắc đầu cười nói: “Cha muốn trà thì cứ nói thẳng, cần gì phải vòng vo.” Nói xong, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian, nói:
“Trong này có hai trăm cân, đủ cho cha uống chưa?” Hai mắt Tô Ngôn Triệt sáng ngời, nói:
“Đủ rồi, đủ rồi.” Tô Trần cười cười, tay phải nhẹ nhàng vung lên, nhẫn không gian trong tay nhất thời hóa thành một đạo lưu quang bay đến trước người Tô Ngôn Triệt.
Mắt Tô Ngôn Triệt sáng lên, lập tức cất chiếc nhẫn không gian này đi. Từ sau khi uống trà của Tô Trần, Tô Ngôn Triệt không còn muốn uống những loại trà khác nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây