“Tốt, tốt, tốt.” Nhìn Diệp Linh Khê, Tần An rất vừa lòng, liên tục nói ba tiếng tốt. Tô Ngôn Triệt kinh ngạc nói: “Nha đầu, ngươi là Linh Khê sao? Đã lâu không gặp, ngươi đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi.” Nói xong, ông cảm thán: “Quả nhiên là nữ đại thập bát biến, ban nãy ta còn không nhận ra ngươi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Linh Khê lộ ra nụ cười rạng rỡ, giống như hoa đào nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Tần An vươn tay ra hiệu cho Diệp Linh Khê, nói:
“Linh Khê, lại đây ngồi với ta.” Diệp Linh Khê do dự một chút, sau đó bước tới chỗ Tần An. Tần An nắm lấy tay Diệp Linh Khê, nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thích.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Trần nhíu mày, thầm nghĩ: “Không ổn rồi, hình như mẫu thân rất vừa ý Linh Khê. Chẳng lẽ...” Nghĩ đến đây, Tô Trần lắc đầu cười khổ, thầm than: “Haiz, thật là bó tay.” Yến Khinh Vũ đứng bên cạnh, hai tay siết chặt, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Bị Tần An nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Linh Khê cũng có chút xấu hổ, trên mặt dần dần trở nên đỏ bừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây