Hít sâu một hơi, Tuyết Mặc chân thành nói: “Lúc trước là ta sai, muội không tha thứ cho ta cũng là chuyện bình thường, ta cũng không trách muội, muốn trách thì trách ta, ta sẽ không làm khó muội nữa.”
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía Tô Trần, hành lễ: “Tiền bối, quấy rầy rồi, cáo từ.”
Nói xong, hắn đi thẳng xuống núi.
Nhìn Tuyết Mặc rời đi, Tuyết Anh cắn môi, nói: “Để muội yên tĩnh một lát.”
Tuyết Mặc dừng bước, thấp giọng nói: “Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây