Cổ Huân Nhi dường như nhìn thấu sự lo lắng của hai người, liền nói: “Cha, nương, người yên tâm, con sẽ không vì hắn mà không kết hôn đâu.”
Nghe vậy, Cổ Hà và Khương Oánh đều thở phào nhẹ nhõm.
Cổ Hà gật đầu: “Được, được, ta chỉ lo lắng chuyện này thôi, may mà con nghĩ thông, nếu không ta thật sự sẽ lo chết mất.”
Cổ Huân Nhi mỉm cười, nhưng không ai nhìn thấy, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia đau buồn.
Bên kia, Bạch lão và Hắc lão đã bị dọa cho sợ ngây người, hai chân run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây