Lúc này, Hồ Tiểu Thiên đã chạy xa mấy ngàn vạn dặm, hắn đã khôi phục lại hình dáng bình thường, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, hơi thở suy yếu. Mà nhục thể của hắn lại đang chậm rãi nứt toác, mặc dù bị thương nặng như vậy, nhưng hắn không dám dừng lại nửa bước, liều mạng chạy về phía xa.
Mà phía sau hắn, thanh niên vẫn bám riết không tha, hơn nữa còn càng ngày càng gần.
Hồ Tiểu Thiên cắn chặt răng, liều mạng chạy trốn, thời gian dần trôi, ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Chạy thêm một lúc nữa, hắn rốt cuộc không chịu đựng được nữa, trực tiếp ngất xỉu, từ không trung rơi xuống.
Ngay khi Hồ Tiểu Thiên sắp rơi xuống đất, một bóng người đột nhiên xuất hiện, sau đó ôm lấy hắn. Nhìn Hồ Tiểu Thiên đang nằm trong lòng, bóng người kia nhíu mày, nói: “Đây chẳng phải là con hồ ly mà sư tôn nuôi sao? Sao nó lại ở đây? Hơn nữa còn bị thương nặng như vậy?”
Liễu Mộng Ly kinh ngạc nói: “Sao trên đế lộ này lại xuất hiện một con Cửu Vĩ Thiên Hồ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây