Đây là một chiếc giường cũ kỹ, cứng ngắc, rõ ràng không có trải đệm dày.
Xung quanh giường treo một tấm màn.
Hiện tại quá tối nên cũng không nhìn rõ màu sắc và chất liệu là gì.
Nhưng có lẽ không phải là loại vải đắt tiền.
Lúc này, nàng nằm ở mép ngoài của chiếc giường, bên trong có hai tiếng thở đều đều, xen kẽ nhau.
Hiển nhiên là trong phòng này không chỉ có mình nàng.
Cả căn phòng phảng phất một mùi chua nhẹ, còn pha lẫn mùi than củi và tro.
Mùi chua nhẹ này rõ ràng là mùi của chăn đệm, và mùi tóc của ba người trong phòng, bao gồm cả nàng.
Còn việc có thể ngửi thấy mùi tro và than củi là do kiếp trước khi còn nhỏ nàng sống ở nông thôn với bà, thường xuyên đốt củi trên bếp.
Hiện tại tình huống của nàng cũng giống như trong những tiểu thuyết xuyên không, sau khi chết đã xuyên vào thân thể của một người xa lạ.
Dương Mạn ngập ngừng một chút, nâng tay sờ mái tóc dài đến eo rõ ràng không phải của mình rồi nhắm mắt lại.
Để cho những ký ức xa lạ đó tràn vào đầu.
Dương Mạn Nương.
Đó là tên của nàng bây giờ.
Sinh ra tại Khai Phong, tức là kinh đô Biện Lương ngày nay.
Cha mẹ nàng đều là dân nghèo của Đại Tống, cả gia đình sống nhờ vào công việc kế toán của cha nàng tại tiệm thuốc nhà họ Lâm.
Nàng còn có một đệ đệ mười một tuổi tên là Dương Thế Lâm và một muội muội chín tuổi tên là Dương Phán Nương.
Mà nguyên chủ năm nay vừa tròn mười bốn tuổi.
Mùa hè năm ngoái, cha của nguyên chủ theo chưởng quầy tiệm thuốc lên núi thu thập dược liệu, không may gặp mưa lớn gây lũ quét, bị nước cuốn trôi. Sau khi nghe tin này, mẹ của nguyên chủ ngất xỉu tại chỗ, sau đó bệnh nặng không qua khỏi.
Ba tỷ đệ gần như tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình, nhưng mẹ của nguyên chủ vẫn qua đời vào mùa thu năm nay.
Chỉ còn lại ba tỷ đệ nương tựa vào nhau mà sống.
Biện Lương là kinh đô của Đại Tống, đất đai đắt đỏ.
Cha mẹ của nguyên chủ dĩ nhiên không thể mua nổi nhà, luôn sống trong nhà thuê công cộng gần Ngự Nhai, thuê từ cửa hàng nhà đất.
Tiền thuê mỗi tháng là bốn trăm năm mươi văn.
Ở kinh đô Biện Kinh đắt đỏ thì giá này đã là rất rẻ rồi.
Chỉ là, hiện tại gia đình vì trước đó chữa bệnh cho mẹ của nguyên chủ đã nghèo rớt mồng tơi, tài chính gia đình gần như phá sản, nhà thuê công cộng ở trung tâm thành phố dĩ nhiên cũng không thể ở nổi nữa.
Vì vậy ba tỷ đệ mới quyết định trả lại nhà thuê công cộng cũ, thuê một căn nhà nhỏ hẹp ở cổng Nam Hưng gần tường thành, trong con hẻm Cá Con.
Tên con hẻm Cá Con rất đơn giản, vì khu vực này gần sông Biện, vào mùa xuân khi nước dâng, có rất nhiều cá con bị đánh dạt lên bờ, nhiều người sống nhờ vào việc bán loại cá con này nên mới gọi là hẻm Cá Con.
Những căn nhà tư nhân ở đây tuy cũ kỹ và vị trí địa lý có phần hẻo lánh, xa trung tâm thành phố, nhưng lại đắt hơn nhà thuê công cộng.
Nhưng tiếc thay, căn nhà mà gia đình Dương Mạn Nương thuê là căn nhà nổi tiếng là nhà ma, vài năm trước có một kẻ lưu manh bị phát hiện treo cổ chết trên xà nhà vào mùa đông, chết trong tình trạng rất đáng sợ, quan phủ cũng không điều tra ra nguyên nhân.
Sau đó, luôn có tin đồn rằng nhà này có ma.
Vì vậy, tiền thuê nhà cũng giảm dần, chỉ còn một trăm năm mươi văn mỗi tháng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin