Thượng Hải thời Dân Quốc tụ tập vô số văn nhân.
Những người trẻ ở đây dễ dàng tiếp xúc với tư tưởng và văn hóa mới. Hồng Vĩnh Tường đã học trường kiểu mới từ cuối thời nhà Thanh. Những năm làm phóng viên, anh càng tiếp xúc với nhiều tư tưởng mới.
Anh là người cổ vũ văn hóa mới. Tờ báo anh làm việc cũng luôn nỗ lực quảng bá văn viết bằng bạch thoại. Các bài báo chính luận và tin tức đều được viết bằng bạch thoại. Họ cố gắng để khi đọc lên, “thương nhân, công nhân, phụ nữ, trẻ em” đều có thể hiểu được.
Trên báo, họ liên tục kêu gọi tăng cường giáo dục quốc dân. Chỉ nghe hiểu là chưa đủ. Mọi người đều “biết chữ” mới là mục tiêu của rất nhiều người, bao gồm cả Hồng Vĩnh Tường. Điều này rất khó, nhưng họ vẫn luôn nỗ lực.
Vì vậy, Hồng Vĩnh Tường rất coi trọng việc học hành của con cháu trong nhà. Chị cả và chị hai của Hồng Húc đều được anh yêu cầu đến trường tư thục do phụ nữ mở ở trong huyện để học chữ.
Phát hiện chị hai của Hồng Húc là Hồng Nguyệt thích đọc sách, anh lại thường xuyên mang sách cho cô bé. Anh cũng khuyến khích cô bé đọc báo hàng ngày.
Bây giờ, nhìn thấy Hồng Nguyệt vẽ một cuốn truyện tranh, Hồng Vĩnh Tường mừng rỡ khôn xiết. Tuy nói đây là một đoạn truyện được rút gọn từ “Tây Du Ký”, nhưng một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi có thể làm được đến mức này đã là rất hiếm.
Cuốn truyện tranh này khiến Hồng Vĩnh Tường nghĩ đến một chuyện khác.
Từ khi bước vào thời Dân Quốc, trường học ở Thượng Hải mọc lên như nấm sau mưa, trong đó tiểu học là nhiều nhất. Hiện tại, rất nhiều gia đình bình thường ở huyện Thượng Hải đều cho con cái đi học tiểu học, ít nhất là học hết bậc sơ đẳng.
Dù sao học sơ đẳng, học phí một kỳ cũng chỉ vài đồng bạc. Kể cả tiền mua giấy bút, chi phí cũng không nhiều, rất nhiều gia đình có thể gánh vác được.
Thấy học sinh tiểu học ngày càng nhiều, một người biên tập của nhà in quen biết với Hồng Vĩnh Tường bèn dự định làm một số sách cho trẻ em đọc, giúp những người học tiểu học, đặc biệt là học sinh sơ đẳng biết chữ.
Cuốn truyện tranh trước mắt này, thật sự phù hợp! Anh xem hết toàn bộ, không có một chữ nào khó hiểu. Giữa các câu còn học theo cách chấm câu của nước ngoài, rất dễ đọc.
Cuốn sách này hoàn toàn có thể xuất bản!
Hồng Vĩnh Tường thích mê mẩn.
Lúc này, Hồng Húc lên tiếng: “Chú, cuốn truyện bạch thoại đó không phải do chị hai viết, mà là do chị Tang viết.”
“Chị Tang?” Hồng Vĩnh Tường tò mò.
Ông chủ Hồng nhận được tin con trai út đã về, vội vàng chạy đến, vừa lúc nghe được câu này, liền nói: “Là cháu gái của Tang Nguyên Thiện.”
Hồng Vĩnh Tường nói: “Chuyện của cụ Tang, con cũng đã nghe nói, thật đáng tiếc. Cha, cháu gái của ông ấy thế nào?”
Ông chủ Hồng nói ngắn gọn về tình hình của Tang Cảnh Vân.
Hồng Vĩnh Tường nghe xong, có chút cảm khái: “Cô bé này không tệ.”
Trong lòng ông chủ Hồng chợt lóe lên một ý nghĩ: “Vĩnh Tường, cha biết con thích những cô gái có học, có muốn gặp cô Tang không?”
Hồng Vĩnh Tường dở khóc dở cười. Mấy năm nay, hễ gặp cô gái nào chưa chồng, cha anh lại muốn anh đi gặp mặt.
Ông chủ Hồng vì thấy Tang Cảnh Vân còn nhỏ tuổi, trước đây không nghĩ nhiều, bây giờ càng nghĩ càng thấy hợp:
“Cô Tang vừa xinh đẹp lại có học thức, theo cha thấy rất xứng với con. Con năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, lúc cha bằng tuổi con, anh con đã năm tuổi rồi, con nên để tâm đến chuyện hôn nhân của mình đi.”
Ông chủ Hồng lải nhải với Hồng Vĩnh Tường một hồi, mãi đến khi ăn cơm đoàn viên mới dừng lại.
Bữa cơm đoàn viên Trung thu do con dâu cả của ông chủ Hồng cùng người làm chuẩn bị. Chị ta bưng thức ăn lên bàn, nghĩ đến việc bố mẹ chồng rất coi trọng ý kiến của em chồng, mà em chồng lại coi trọng việc học hành của con cái trong nhà, bèn nói:
“Vĩnh Tường, dạo này A Húc suốt ngày đến tiệm giấy, bỏ bê việc học.”
Con dâu cả nhà họ Hồng vốn đã không hài lòng với Tang Cảnh Vân, vô tình biết được có một vị tú tài đến tiệm giấy nhà mình chỉ trích Tang Cảnh Vân, càng không muốn Tang Cảnh Vân tiếp xúc với con mình nữa.
Hồng Vĩnh Tường nghe thấy lời chị dâu, không cần suy nghĩ liền nói:
“A Húc giúp người ta viết thư cũng là học tập, có thể giúp nó hiểu biết thêm về cuộc sống. Chị dâu, chị đã quan tâm đến việc học của con cái, sao không cho A Nguyệt tiếp tục đi học? Theo tôi thấy, A Nguyệt có thể học thêm vài năm nữa.”
Con dâu cả nhà họ Hồng bắt đầu giả vờ không nghe thấy, không trả lời em chồng. Học hành thì có gì tốt? Con bé A Nguyệt nhà chị ta sau khi đi học suốt ngày bắt bẻ chị ta. Hơn nữa, con gái đến tuổi này rồi, nên tìm nhà chồng rồi, làm sao còn có thể ngày ngày ra ngoài học hành? Sẽ bị người ta cười cho.
Hồng Vĩnh Tường thấy vậy, biết chị dâu không muốn cho Hồng Nguyệt đi học nữa. Mà chuyện này, anh cả chắc chắn cũng đồng ý.
Anh thầm thở dài, nhưng cũng không biết làm thế nào. Hồng Nguyệt không phải con gái anh, chỉ là cháu gái, anh có thể khuyên vài câu, nhưng không thể quản quá nhiều.
Tuy nhiên, nếu cuốn truyện tranh đó được xuất bản, Hồng Nguyệt phụ trách vẽ tranh cũng có thể được một khoản nhuận bút, có thêm chút tiền riêng.