Mấy năm nay Tang Học Văn, khiến người ta hận không thể nhấn ông ta chết đuối trong thùng nước tiểu, nhưng Tang Học Văn trước kia, đối với vợ con và cha mẹ lại đều là cực tốt.
Mỗi ngày ông ta vui chơi trở về đều sẽ mang về chút đồ ăn vặt cho gia đình.
Bánh Hải Đường, Bách Thảo Lê Cao Đường, Ngũ Hương Đậu, bánh bích quy Sa Lợi Văn, nước Hà Lan... Cái gì cần có đều có.
Mỗi lần hội chùa, ông ta đều sẽ dẫn theo con cái đi dạo, lúc Tang Cảnh Vân còn nhỏ, mỗi lần ông ta đều để Tang Cảnh Vân ngồi trên cổ ông ta xem xiếc ảo thuật.
Có lẽ từ nhỏ mưa dầm thấm đất học được cách Tang Nguyên Thiện yêu chiều con cái, ông ta đã từng đối với mấy đứa trẻ thật sự tốt.
Tang Cảnh Vân nhỏ tuổi ngồi trên cổ ông ta ăn bánh trôi rượu nếp, không cẩn thận làm đổ bát lên đầu ông ta, ông ta không thèm để ý chút nào, sau khi dỗ dành Tang Cảnh Vân bị dọa sợ xong, mang một đầu rượu, tiếp tục xem người ta xiếc khỉ.
Đáng tiếc, người tốt đến đâu, một khi dính vào cờ bạc liền thay đổi.
Tang Học Văn nhìn ông chủ Lý, há miệng run rẩy, nói không ra lời.
Ông chủ Lý lại chế nhạo: “Sao cậu chủ Tang lại ra vẻ như vậy? Quần áo nhăn nhúm thế này rồi còn mặc nữa? Có cần tôi tặng anh mấy bộ quần áo cũ không?”
Tang Học Văn mặt tê dại, vẫn là Tang Tiền Thị tiến lên nói chuyện: “Ông chủ Lý, Học Văn thiếu anh một trăm đồng tôi đã chuẩn bị xong.”
Ông chủ Lý có chút ngoài ý muốn, nhìn di ảnh của Tang Nguyên Thiện trên bàn gỗ lim rách nát, lại hừ lạnh một tiếng: “Ông chủ Tang chết rất tốt, nghe nói các người cầm đồ cúng, tang sự đều làm đơn giản, xem như mới móc ra một trăm đồng này!”
Tang Học Văn nghe nói như thế, rốt cuộc không nhịn được, tiến lên phía ông chủ Lý, muốn đánh nhau.
Nhưng không đợi ông ta tới gần, tên đàn em sau lưng ông chủ Lý đã một trái một phải, ngăn cản ông ta.
Ông chủ Lý cười tủm tỉm, còn ở một bên hô to gọi nhỏ: “Tụi bây cẩn thận một chút, đừng làm bị thương cậu chủ Tang, kẻo bị anh ta lừa tiền thuốc!”
“A a a a!” Tang Học Văn khàn giọng hô, nước mắt nước mũi phun ra ngoài, nhìn vô cùng thê thảm.
Tang Cảnh Vân nhìn thấy em gái của mình đã bị mẹ ôm chặt, hai người run lẩy bẩy, Tang Tiền thị vẫn còn ổn định được.
Tang Tiền thị không nhìn nổi con trai nước mắt giàn giụa, xoay người vào nhà, ôm ra một cái giỏ trúc đặt ở trước mặt ông chủ Lý: “Chỗ này là 100 đồng.”
Cái giỏ là vật chứa thường thấy lúc này, dùng để chứa lương thực tạp vật. Bên trong cái giỏ tre này đặt một trăm đồng bạc, lúc đặt xuống đất, đồng bạc đập vào nhau, vang lên keng keng.
Đồng bạc nặng bảy tiền ba phần, một trăm đồng bạc, nặng bảy mươi ba lạng, trọng lượng không nhẹ.
Ông chủ Lý dùng chân đá cái sọt tre kia, vênh váo tự đắc: “Bà Tang, tiền này tôi muốn kiểm tra thật giả, bà chuyển ghế ngồi cho tôi.”
“Họ Lý...” Tang Học Văn muốn mắng người, nhưng bị tên đàn em của ông chủ Lý dùng khăn tay đeo trên cổ bịt miệng.
Tang Cảnh Vân thấy trong phòng không có ghế trống, sớm đã đứng lên, Tang Tiền thị liền chuyển ghế trúc bà ngồi trước đó cho ông chủ Lý ngồi.
Ông chủ Lý ngồi trên ghế trúc, lấy từ trong ngực mình ra một đồng tiền mới tinh, gõ từng đồng bạc Tang Tiền thị đưa cho gã, gõ thử cảm thấy thanh âm không có vấn đề, liền đặt ở một bên, mười đồng bạc xếp thành một chồng.
Vừa đếm tiền, gã còn vừa chế nhạo Tang Học Văn: “Cậu chủ Tang, không còn cha anh, cuộc sống sau này của anh phải làm sao? Có muốn kéo xe cho tôi không? Không đúng, thân thể này của anh, không kéo nổi xe, sợ là chỉ có thể đi ăn xin.”
Tang Học Văn đã không còn sức để làm loạn, chỉ còn nước mắt.
Ông chủ Lý đặt hết số tiền không có vấn đề sang một bên, cuối cùng trong cái rổ chỉ còn lại hai đồng bạc.
Gã cầm một miếng gõ cho Tang Tiền thị nghe: “Bà Tang, ngài nghe âm thanh này, âm thanh này không đúng! Đây là kẹp đồng dương điền.”
Dương điền là cách gọi của địa phương đối với đồng bạc, đồng bạc lúc này yêu cầu là bạc chín tám thuần đúc thành, nhưng trên thị trường có rất nhiều bạc giả, những thứ đó sẽ trộn thêm một ít đồng hoặc chì, tiếng gõ khác với đồng bạc bình thường.
Giá trị của loại đồng bạc này, so ra kém đồng bạc có độ tinh khiết cao.
“Tôi đổi cho ông chủ Lý.” Tang Tiền thị lại vào nhà một chuyến, lấy ra mấy xâu tiền đồng.
Ông chủ Lý nói: “Bà Tang là người rộng lượng, vậy lại bồi thường cho tôi một trăm đồng tiền đi.”
Lúc này ở Thượng Hải, tiền bạc và tiền đồng dùng chung với nhau, còn có loại tiền tệ nhỏ hơn đồng bạc cũng thường dùng, loại tiền tệ này được gọi là hào bạc. Một đồng bạc được gọi là “một đồng”, bạc theo phân lượng, có 'một hào', cũng có 'hai hào', “năm hào“.
Những loại tiền này, còn không phải chuyển đổi ngang nhau, dựa theo giá bạc ngày đó mà tỉ lệ chuyển đổi khác nhau.
Lúc giá bạc đắt, một đồng bạc có thể đổi được một trăm ba mươi tiền đồng, khi giá bạc rẻ, một đồng bạc chỉ có thể đổi được một trăm hai mươi tiền đồng.
Ngoài ra còn có tiền giấy lưu thông, nhưng cũng không được tín nhiệm.