Ta Viết Tiểu Thuyết Ở Dân Quốc

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Tang Cảnh Vân chậm rãi đi trở về, đi vào nhà chính dùng để đãi khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong hướng nam, bày một cái bàn gỗ lim cũ đã què một chân, dùng ngói lót dưới góc bàn, bên trên có di ảnh của Tang Nguyên Thiện, cùng một bát cơm tẻ.

Thời đại này, tang lễ của người có tiền cực kỳ long trọng.

Lúc nguyên chủ còn nhỏ, Tang Nguyên Thiện từng dẫn nguyên chủ đi tham gia tang lễ của bạn thân ông, người ta dùng lụa trắng hóa trang vài đạo linh môn, ban ngày mời dàn nhạc của cô nhi viện không ngừng tấu nhạc, buổi tối mời gánh hát Việt Kịch hát hí khúc, muốn náo nhiệt cho đến đầu thất.

Lúc đó nhà họ Tang còn chưa suy tàn, Tang Nguyên Thiện chỉ vào tang lễ, nói với nguyên chủ: “A Vân, tương lai ta qua đời, cũng phải làm như vậy.”

Tang Nguyên Thiện rất coi trọng tang lễ của mình, ông chụp di ảnh trước, còn sớm dùng gỗ tốt nhất đánh cho mình một cái quan tài, trên đó chỉ riêng đồng thau đã dùng hai mươi cân.

Đáng tiếc, vì giúp Tang Học Văn trả nợ, cỗ quan tài này bị Tang Nguyên Thiện đem đi cầm.

Bảy ngày trước Tang Nguyên Thiện qua đời, chỉ có một cái quan tài mỏng, chôn cất qua loa, nếu không phải có bạn bè trên thương trường Tang Nguyên Thiện hỗ trợ, sợ là ngay cả đất chôn Tang Nguyên Thiện cũng không có.

Tang Tiền thị từ bên ngoài đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cháu gái ngơ ngác nhìn di ảnh của Tang Nguyên Thiện.

“A Vân, sức khỏe con vẫn chưa khỏe, vào trong phòng ngồi đi.” Giọng nói của Tang Tiền Thị vang lên.

Tuổi của Tang Tiền thị không nhỏ, tướng mạo của bà bình thường, nhưng thân thể lại cực kỳ to lớn, luận khí lực, còn lớn hơn cả người đàn ông cả ngày hút thuốc như Tang Học Văn, từ khi chuyển tới đây, việc tốn thể lực trong nhà đều do bà làm.

“Bà nội, con vào nhà ngay đây.” Tang Cảnh Vân dùng tiếng địa phương trả lời, đi vào trong nhà.

Trong nhà chính, mẹ Lục Doanh của cô cầm một cái kim khâu và khung thêu, đang thêu thùa may vá, em gái Tang Cảnh Lệ của cô đang ở bên cạnh, loay hoay với một tấm vải vụn.

Tang Cảnh Vân ngồi xuống ghế trúc ở góc tường, một trận khí hư.

Nguyên chủ thân thể này của cô từ nhỏ đến yếu ớt, mấy ngày hôm trước lại bệnh nặng một trận, thế cho nên lúc cô vừa xuyên đến, không thể rời giường, hôm nay thật vất vả mới dậy, cũng đi ba bước liền thở dốc.

Thân thể này, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.

Tang Cảnh Vân nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông tai to mặt lớn, dẫn hai tên đàn em từ bên ngoài đi vào.

Người này sau khi vào cửa, đầu tiên là nhìn sân, lại dùng chân đá đá tường sân.

Giày da của gã cạo xuống một lớp bùn từ trên tường viện đắp đất, gã nhấc chân lau lên ống quần tên đàn em phía sau, miệng đầy ghét bỏ:

“Đời này của cậu chủ Tang e là chưa từng ở trong viện như vậy? Thật đúng là chịu uất ức lớn.”

Tang Cảnh Vân nhớ lại ký ức của nguyên chủ, hiểu rõ thân phận của người đến.

Người này họ Lý, từng là một trong những bạn bè thân thiết của Tang Học Văn.

Tang Nguyên Thiện là người có năng lực, trước kia làm ăn ở huyện thành Thượng Hải rất thuận lợi, rương bạc từng rương từng rương được khiêng về nhà.

Lúc Tang Học Văn sinh ra, sự nghiệp của ông càng như mặt trời ban trưa.

Cho nên, Tang Học Văn từ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp, chưa từng chịu một chút khổ sở.

Tang Học Văn tính tình phóng khoáng, lại là một người thích chơi bời, cậu ấm Thượng Hải này, đều xưng huynh gọi đệ với ông ta.

Người trước mắt này, trước kia chẳng qua là tùy tùng bên cạnh Tang Học Văn, chỉ là Thượng Hải thời đại này thay đổi cực nhanh, hiện nay, đối phương đã bám được vào người có năng lực trong giới tơ lụa, làm ăn rất lớn, nhưng nhà họ Tang cũng đã bại.

Cho nên, đây là đến giễu cợt.

Ông chủ Lý nói xong, thấy không có ai lên tiếng, lớn tiếng nói: “Người đâu? cậu chủ Tang đâu? Anh cũng không thể trốn ở sau lưng một đám đàn bà, thiếu tiền không trả!”

Gã ta vừa dứt lời, liền thấy Tang Học Văn hai mắt không ánh sáng, bước chân tập tễnh đi từ trong nhà ra.

Tang Tiền thị là một phụ nữ bình thường, tướng mạo cũng không xuất chúng, ngược lại Tang Nguyên Thiện lại cực kỳ anh tuấn.

Tang Học Văn giống như Tang Nguyên Thiện, từng là một chàng trai tuấn tú, hiện tại lại không có chút tinh khí thần nào, lại gầy đến quá mức, giống như là khoác da người lên bộ xương khô, treo một bộ trường sam rách nát.

Hai ngày nay Tang Cảnh Vân xuyên tới đây vẫn luôn dưỡng bệnh, đây là lần đầu tiên cô gặp người cha này của mình, sau khi nhìn thấy, trong lòng ngũ vị tạp trần…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️