Hoàng hôn, đèn treo trong phòng ngủ sáng lên, Rui Kisugi nhìn thấy Liêu Văn Kiệt ngủ say trên ghế sa lon, hơi sửng sốt, vội vàng tắt đèn.
“Không cần, tôi đã tỉnh.” Liêu Văn Kiệt đứng dậy duỗi lưng một cái.
“Tôi không biết cậu trở về. . .”
Rui Kisugi mở đèn lên, tiến lên ôm lấy Liêu Văn Kiệt, mặt lộ vẻ vẻ đau lòng: “Đi lâu như vậy, nhất định cậu mệt lắm, tôi bảo người chuẩn bị một ít thức ăn, tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Không sao, buổi sáng về đến, nghỉ ngơi cả ngày rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây