“Thật hay giả vậy, để tôi xem một chút…”
Liêu Văn Kiệt chăm chú nhìn một lát, nghiêm túc gật đầu: “Thật đúng là, cũng may vụn nát chưa tan, không nói nữa, để tôi thử xem có thể gắn nó lại như ban đầu hay không.”
Ngày hôm sau trên mặt đất ở giữa phòng khách, Liêu Văn Kiệt đúng giờ tỉnh giấc, rút tay không biết nên đặt ở đâu ra, đẩy cánh tay và chân dài đè lên người ra, lưu luyến rời khỏi đống son phấn, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lục địa thần tiên chi cảnh, bụi không dính người, bụi không thể dính, một trăm năm không tắm rửa cũng không hôi thối, mỗi ngày kiên trì là vì để cho bản thân thanh tịnh.
Hm, không suy nghĩ sâu xa nữa, hắn vẫn là một con người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây