“Trông coi chặt chẽ 24 giờ . . cậu trong coi như vậy, đứng đắn sao?”
Lý Ngang đưa tay ôm lấy bả vai Liêu Văn Kiệt, hoàn toàn không quan tâm Thảo Lư ngay bên cạnh, cười khà khà: “Nếu cậu đứng đắn thì xem như tôi chưa nói gì, còn nếu không đứng đắn, thì tôi muốn học cái này.”
“Tôi xem như anh chưa nói gì.”
Liêu Văn Kiệt ghét bỏ đẩy Lý Ngang ra, nói với Thảo Lư: “Tôi biết trong lòng ông lo quỷ vương Phù Tang, không tìm thấy tung tích của ông ta thì đến ngủ cũng không yên, bây giờ thì lên đường đến nhà bác sĩ Hoàng thôi.”
Nói xong, hắn vung tay, dựa vào thuật Ngự Phong nâng chính mình và Thảo Lư lên, bay thẳng vào trời đêm tối tăm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây