“Cam lộ chi tuyền, địch trừ hung uế, dương chi khánh sái, phổ tán sầu đoàn, ta hôm nay cầm chú, sạch sẽ chu toàn.”
“Mở!!”
Thủy cảnh chia làm hai, vô hình chi phong ,trấn an dòng nước lũ đang xao động bất an, dẫn dắt nó tràn vào dưới đất.
Áp lực đột nhiên giảm xuống, Tiểu Thanh nhỏ giọng tựa vào bên tai Bạch Tố Trinh nói: “Chị, là hòa thượng đêm đó, anh ta cũng tới.”
“Ừm, xem ra chúng ta và anh ta còn rất có duyên phận.” Bạch Tố Trinh nhỏ giọng trả lời một câu, lúc mới gặp không để ý Pháp Hải, chỉ lo nhìn Liêu Văn Kiệt, vừa thấy đã yêu, không còn cách nào quên nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây