Liêu Văn Kiệt đi tới bên giường, đập vào mắt… Rất không chịu nổi, hắn từ trong rương thuốc lấy ra một miếng vải trắng, đắp lên cổ tay Bạch Tố Trinh, ba ngón tay bắt mạch chẩn đoán bệnh tình.
Đại khái tình huống liếc mắt một cái liền hiểu, đơn giản là hai chữ tư xuân, tiêm một mũi bảo quản thuốc đến bệnh trừ, nhưng nên phối hợp biểu diễn không thể làm như không thấy, quá trình nên đi vẫn là phải đi.
“Công tử, miệng khô mồ hôi nhiều, đau đầu ấm não, tay chân vô lực, tinh thần lười biếng chán ghét, đây là bệnh gì?” Bạch Tố Trinh thần thái biếng nhác, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, giơ tay phất đi mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên gương mặt.
“Nếu như tôi không nhìn lầm, Bạch cô nương hẳn là do dầm mưa. Khụ khụ, hàn ý nhập thể, sốt.
-“ Chả trách nóng như vậy, theo ý kiến của công tử, nên trị liệu như thế nào mới tốt?” Bạch Tố Trinh giơ tay lên quạt gió, khí thổ như lan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây