Ngoại ô thành phố, nhà kho bị bỏ hoang.
Một chùm đèn chiếu xuống, hai bóng người tựa lưng trên ghế tay bị trói, trên đầu đeo túi vải màu đen – Liêu Văn Kiệt và Rui Kisugi.
“Hêy! A Kiệt…”
Sau một hồi nhỏ giọng hô hào qua đi, Liêu Văn Kiệt từ từ tỉnh lại, lắc lắc đầu nhanh chóng thanh tỉnh, trở tay cùng Rui Kisugi mười ngón tay đan vào nhau.
“Chị Rui, chị thế nào, nơi này là nơi nào, bọn họ không làm gì với chị chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây