Không giải thích rõ ràng được, Liêu Văn Kiệt cũng lười không muốn giải thích. Hắn ngồi xổm xuống lay Tiểu Sương dậy, Tiểu Sương mơ mơ màng mảng, vừa mở mắt ra đã nhào vào ngực Liêu Văn Kiệt.
“Tiểu thư, thì ra người ở đây, cuối cùng ta cũng đã tìm được người rồi.”
“Cô nương, bình tĩnh một chút. Tôi đã nói ngay từ đầu là chỉ được ôm thôi, không làm gì khác, làm người không thể không giữ chữ tín.”
Liêu Văn Kiệt đè Tiểu Sương lại, đẩy cô ta ra ngoài, nhìn sang Yến Xích Hà, ẩn ý nói: “Cô cứ ôm tới ôm lui như vậy, lỡ như để người khác nhìn thấy thì tôi hết đường chối cãi, bị nghĩ là tên dê xồm đấy.”
Yến Xích Hà: “...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây