Tĩnh Viên không phải dân mù đường, mà là lo lắng hai người cùng chạy thì mục tiêu quá lớn, chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng toàn quân bị diệt. Thế nên ông ta đã âm thầm quyết định ở lại cầm chân cho Liêu Văn Kiệt chạy, âm thầm không nói một lời, lặng lẽ ở lại đoạn hậu.
Nói một cách ngắn gọn chính là Tĩnh Viên lựa chọn hi sinh thân mình.
Trong lúc nhất thời, Liêu Văn Kiệt bị tinh thần không sợ hy sinh của Tĩnh Viên làm cho cảm động: “Hòa thượng này nhìn mặt mũi không có chút thiện cảm nào, miệng lưỡi cũng bướng bỉnh, nói năng xéo sắc, không muốn chịu thua chuyện gì… nhưng trong lúc nguy cấp lại vô cùng đại từ đại bi… Điểm này mình không bằng ông ta, mình là kẻ sợ chết.”
Một bên khác, Tĩnh Viên vung thiền trượng phóng một mạch vào trong tầng hầm, rầm một tiếng đâm vào tường. Ông ta gấp gáp thúc giục Liêu Văn Kiệt mau tăng thêm sức, nhưng chờ nửa ngày vẫn không nhận được câu trả lời. Đầu trọc ướt đẫm mồ hôi lạnh, biểu tình hung ác khẽ cứng đờ.
Yểm hộ… đâu rồi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây