Liêu Văn Kiệt kiên quyết lắc đầu: “Âm ty trật tự là chuyện của Âm ty, nơi này là Dương gian. Nếu tôi bỏ mặc không quan tâm, coi mình như người ngoài, lại còn trơ mắt nhìn ông đi vào chỗ chết thì có khác gì nối giáo cho giặc?”
“Nói hay lắm.”
Tĩnh Viên khen ngợi một tiếng, lúc mới bắt đầu ông ta cũng rất mê mang.
May mà tiếng hét kia đã giúp ông ta tỉnh ngộ, ý thức được cứu người là quan trọng nhất, mạng người quan trọng, những thứ khác chỉ là hư vô.
Hơn nữa, nếu như thật sự vì những chuyện này mà bị giảm tuổi thọ, dăm ba năm nữa đi đời nhà ma thì cho dù phải xuống địa ngục thì Địa tạng vương Bồ Tát cũng sẽ không để ông ta phải chịu đau khổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây