“Hahaha…. ấy, Bách Vạn, ngày đại hỉ sao cậu lại không cười?”
“Võ nghệ của tôi thấp kém, đến một tên tiểu tặc bị thương cũng không bắt được, vừa nghĩ tới không thể giúp giáo chủ phân giải ưu phiền, lòn tôi liền đau như cắt.”
Liêu Văn Kiệt tự sờ lương tâm mình, vỗ hai cái vào ngực, vô cùng thê lương: “Nếu đã vậy, sao tôi có thể cười được!”
“Người anh em, thật nghĩa khí.”
Thiên Tàn trừng to mắt, có chút xúc động: “Cậu yên tâm, công lực không đủ, tôi truyền cho cậu, võ học công pháp quá yếu, tôi khiến cho cậu cao thâm, nếu không được nữa, tôi cầm tay chỉ dạy cho cậu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây