“Xích Đồng, hai vị khách quý đã tới tận đây, đừng có không biết lễ nghĩa.”
Cô gái mặc kimono nhẹ nhàng phất tay, nhìn quanh trong phòng toàn đồ dùng trong nhà đã vỡ nát, cười nhạt nói: “Chuyện đã thế này, tôi cũng không nói vòng vo nữa, tôi đến Hồng Kông chỉ là vì cầu tài, mọi người vốn nên nước giếng không phạm nước sông, nếu như hai vị vẫn khăng khăng tiếp tục tranh đấu thì cuối cùng sẽ chỉ rơi vào kết cùng hai bên đều tổn hại.”
“Tôi là cảnh sát.” Chú Phong lời ít mà ý nhiều.
“Có tiền thì cùng kiếm lời, chuyện làm ăn của mọi người, nếu chỉ vì cầu tài thì chúng tôi đương nhiên sẽ không ngang ngược ngăn cản, nhưng…”
Liêu Văn Kiệt lấy hắc thạch trong túi ra, cười lạnh nói: Cô một bên cầu tài còn một bên lại sát hại tính mệnh, vậy thì không nên trách chúng tôi thay trời hành đạo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây