“Anh Vương, những lời này anh nên nói với chị Yudy, chứ nói với tôi hình như không được thích hợp cho lắm.”
Liêu Văn Kiệt nhếch mép, kịch bản này hắn đã từng gặp rồi, hắn có thể đại khái đoán được tiếp theo Vương Bách Vạn sẽ nói những gì.
Cũng không biết xung quanh đây có đao phủ nào mai phục không không? Chỉ chờ hắn gật đầu đáp ứng, Vương Bách Vạn vung tay lên thì đám đao phủ sẽ ùa ra từ khắp bốn phương tám hướng.
“Yudy vốn là một người phụ nữ hiền lành đức hạnh, cô ấy không thích xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, càng không thích làm kinh doanh. Nhưng chỉ vì tôi thích kiếm tiền nên cô ấy mới thay đổi chính mình, đi sớm về khuya giúp tôi xử lý tất cả mọi chuyện trên phương diện làm ăn.”
Vương Bách Vạn không quan tâm Liêu Văn Kiệt có đang nghe mình nói hay không, tiếp tục nói không ngừng nghỉ: “Về sau, tôi đã thay đổi. Cô ấy vì muốn thu hút sự chú ý của tôi mà không ngừng gây dựng sự nghiệp càng ngày càng trở nên lớn mạnh, còn quyến rũ những người phụ nữ khác của tôi, cướp những người đó khỏi tay tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ cô ấy là một kẻ biến thái, chỉ cảm thấy càng ngày càng chán ghét cô ấy… Nhưng bây giờ nghĩ lại… Tôi cảm thấy mình là một tên khốn nạn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây