“Ngài Hắc, anh xem anh, mặc quần áo lịch sự, nhưng động một chút liền ỷ mạnh hiếp yếu, vén tay áo đánh người, thật sự quá không ra thể thống gì rồi.”
Liêu Văn Kiệt thu tay về, bàn tay bao lấy nắm đấm của Hắc Hùng, từng chút đè tay xuống: “Trung tâm Tinh Anh dù sao cũng là trường học, anh vừa là trưởng câu lạc bộ kiêm giáo viên, làm như vậy chỉ khiến bầu không khí càng thêm tồi tệ, dạy hư học sinh mất thôi, anh xem có đúng không?”
“Đúng, đúng..”
Sắc mặt Hắc Hùng đỏ bừng, rơi nước mắt xấu hổ.
“Được rồi, ông lớn à, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì, chỉ cần sửa chữa sai lầm, anh vẫn còn cơ hội.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây