Sau khi Thu Sinh nghe Liêu Văn Kiệt nói xong thì hối hận không kịp, thậm chí còn có ý muốn tự tử: “Anh Kiệt, xin anh hãy thương xót em mà mua cho em một bình đi. Một bình thôi, một bình thôi cũng được, anh Kiệt, tiền lương cả tháng của em dồn hết vào đây rồi, nếu anh không giúp em thì tháng sau em chỉ có thể ăn bánh bao thôi.”
“Nực cười, cậu ăn bánh bao còn hơi tôi ăn bánh bao, mau mau xê ra chỗ khác, đừng cản trở tôi làm chính sự.”
Liêu Văn Kiệt phất tay đuổi Thu Sinh ra xa một chút, thuận tiện bổ sung thêm một câu: “Nhớ cất nước thánh kỹ một chút, chờ lúc ma cà rồng xuất hiện thì cho tôi mượn hai bình.”
“Mượn rồi có trả không?”
“Hừ, đã nói là hàng yêu trừ ma cơ mà, uổng cho cái danh đạo sĩ của cậu. Cậu có thể nào có chút tinh thần vì nghĩa quên mình không hả!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây