Khu rừng âm u tĩnh mịch, ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ hở của lá cây, tạo nên các đốm sáng rơi xuống mặt đất.
Vòng xoáy bất ngờ xuất hiện, khuếch ra từ nhỏ đến lớn, Liêu Văn Kiệt vẫn giữu nguyên tư thế ngồi xếp bằng, xuất hiện ở dưới một gốc cây xiêu vạo.
Hắn đứng dậy ngắm nhìn mặt trời ở chân trời, dùng cả tay và chân, di chuyển trai phái đầy linh hoạt, leo lên ngọn cây nhìn về phía xa, vẻ mặt đầy ngao ngán rồi nhảy từ trên cây xuống.
Núi non nối tiếp nhau, vạn dặm không thấy bóng người, một con đường thôi cũng không nhìn thấy. Không chỉ như thês, thậm chí không có một con sông nào gần đó, cho nên đừng mơ tới việc dọc theo sống để tìm thấy hạ lưu.
“Đây là con đường để luyện tâm, hay là con đường để tồn tại nơi hoang dã vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây