Lúc này Thẩm Thiên cảm thấy nhân tử lôi đình tiêu tán trong hư không rất gần gũi với hắn, đã hoàn toàn không đả thương hắn nữa.
Thậm chí hắn có một trực giác, hình như mình... có thể mượn một phần sức mạnh uy năng của thiên kiếp.
Loại cảm giác đốn ngộ này rất kỳ diệu khiến Thẩm Thiên nhất thời trầm mê.
Hắn ngồi xếp bằng trong phế tích khép hờ hai mắt và đã hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh mình.
Kiếp vân trên trời dần tản đi nhưng nhân tử lôi đình hoàng kim thì không tản đi nhanh như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây