Ôn Trứ Chi cười mà không đáp.
“Lục chưởng quầy có điều không biết, Ôn huynh có thiên phú võ đạo trác tuyệt, nếu không phải gặp chuyện đó… thì hắn đã sớm đứng vào hàng đệ nhất cao thủ giang hồ rồi.” Kim Phá Tiêu vì việc này mà thường cảm thấy tiếc nuối.
Lục Kiến Vi: “Đáng tiếc.” Ngữ khí qua loa có lệ, hoàn toàn không nghe ra ý tiếc nuối.
Kim Phá Tiêu nghẹn lời.
“Kim huynh, làm phiền ngươi giúp ta xuống lầu.” Ôn Trứ Chi lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây