Lục Kiến Vi gật đầu: “Thiên phú đúc của hắn đúng thật không tệ.”
“Ta nói đúng mà!” Từ Tam Tác bắt chéo chân: “Khách điếm cũng chỉ thiếu một chỗ rè sắt, tiểu lão nhân không chê chỗ này của ngươi nhỏ, vừa lúc rảnh rỗi tới nhàm chán coi như làm chuyện tốt giúp ngươi dạy ra mấy chú tạo sư.”
Lục Kiến Vi bật cười: “Miếu này của ta nhỏ chỉ sợ không chứa được đại phật như ngươi, vẫn là thôi đi.”
“…”
Mai Cửu Nghi phe phẩy cây quạt cười nói: “Từ Tam Tác a Từ Tam Tác, ngươi cũng có một ngày phải cầu rèn sắt cho người ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây