"Ai, chúng ta là người xứ khác, đi sẽ dễ bị lừa.” Lục Kiến Vi ra vẻ ưu sầu: “Nếu gặp phải hắc điếm, nói không chừng sẽ bị người ám hại.”
Từ Tam Tác không tin: "Các ngươi bị người hại? Ngươi nghĩ tiểu lão nhân ngốc à, tối hôm qua các ngươi còn ấn người khác xuống đánh đấy, cái họ Tôn kia còn nói ngươi là chưởng quầy gì đó, dáng vẻ hắn kích động như vậy, chắc chắn hai người các ngươi không đơn giản.”
"Trùng hợp thôi, vừa vặn ta có thể giải mê hương mà bọn hắn dùng.” Lục Kiến Vi lấy lòng một câu: “Thua xa danh tiếng mấy chục năm trên giang hồ của đại sư ngài.”
Khóe miệng Từ Tam Tác vểnh lên một chút, lại rất nhanh thu hồi, hừ nhẹ: "Đã như vậy, các ngươi nên nghe lời tiền bối, đừng đi chịu chết. Đừng ỷ vào mình có đẳng cấp cao, thì không sợ trời không sợ đất, không có lòng kính sợ, sẽ rất dễ bị thiệt thòi.”
"Đại sư nói rất có lý.” Lục Kiến Vi mỉm cười dịu dàng: "Cho nên chúng ta càng cần đại sư chỉ dẫn, bằng không không phải sẽ càng dễ bị thiệt hơn sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây