"Ừ." Ánh mắt của Ôn Trứ Chi rơi xuống trên sườn mặt của nàng: "Đa tạ Lục chưởng quầy."
"Ngươi đã sớm biết chính mình sẽ như vậy rồi sao?"
"Đã có dự cảm."
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Vậy ngươi còn tới Điền Châu làm gì? Ngươi nên chờ đợi ở nơi non xanh nước biếc tĩnh dưỡng sinh sống."
"Nếu là như vậy, mới gọi là có tiếc nuối." Ánh mắt của Ôn Trứ Chi trầm tĩnh: "Thay vì việc chờ đợi không hề báo trước, không bằng nhân lúc vẫn còn tri giác mà thưởng thức cảnh đẹp tại Điền Châu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây