"Không phải đùa..." Ôn Trứ Chi đưa tay thay nàng đổ phần nước trà lạnh đi, lại rót vào một chén trà khác: "Nếu ngươi không thích thì cứ bỏ đi, giống như nước trà này vậy."
"Trước kia ta chưa từng nhận ra ngươi còn có một mặt điên loạn như thế này." Lục Kiến Vi nói xong thì hơi dừng lại.
Không đúng, cái lần huynh đệ Hắc gia ở Phong Châu đánh lén khách điếm, Ôn Trứ Chi cũng không để ý đến an nguy của mình, mượn bọn chúng để thăm dò lai lịch của nàng, lúc đó cũng điên như bây giờ.
Nàng bình tĩnh hỏi: "Là vì biết mình không thể sống được bao lâu nên bắt đầu không thèm cố kỵ?"
"Lục chưởng quầy..." Ôn Trứ Chi hỏi lại: "Vì sao lại không cố kỵ?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây