Một đồng xu bỗng chốc đánh về hướng chấn lôi, chỉ nghe “phốc” một tiếng, dường như có một lỗ trên kết giới bị xé rách, ánh trăng xuyên qua vết nứt chiếu vào trong sân, tiền viện giống như phủ một lớp băng tuyết.
“Khó trách ta cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng đêm nay có ánh trăng thế nhưng tiền viện lại tối đen như mực.” Tiết Quan Hà bỗng nhiên hiểu ra.
Nhạc Thù lại siết một mảnh tiền đồng, do dự không ra tay.
Thanh âm Ôn Trứ Chi lại truyền đến một lần nữa.
“Cẩn thận lắng nghe.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây