Tiết lão gia vung tay lên: “Những việc này ngươi không cần phải xen vào, cứ để đó cho ta, ta chắc chắn sẽ làm cho ra trò, ngươi yên tâm đi theo Lục chưởng quầy tập võ là được.”
“Cảm ơn cha!” Tiết Quan Hà vui mừng, nhưng cũng có chút không nỡ: “Cha, nương, hai tháng nữa con phải đi Giang Châu rồi, không biết khi nào mới có thể trở về, hai người phải chăm sóc thân thể thật tốt, con sẽ thường xuyên viết thư cho hai người.”
“Biết rồi, ngươi cứ việc đi lang bạt giang hồ, trong nhà còn có chúng ta, lúc nào rảnh thì về nhà một chuyến, nếu không rảnh thì viết thư, học được một thân bản lĩnh mới có thể làm Tiết gia ta nở mày nở mặt chứ.” Tiết Bình Sơn chẳng hề để ý phất phất tay.
Cảm giác mất mát của Tiết Quan Hà cứ thế biến mất không thấy tăm hơi.
Sao hắn có thể quên được, hồi còn trẻ cha hắn cũng thường xuyên ra ngoài làm ăn buôn bán, một năm chẳng về nhà được mấy lần, làm sao có thể có cái gì thương cảm chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây