Ngụy Liễu thần sắc đau thương: “Các sư huynh đệ trong sơn trang không biết, nhưng có lần ta đi trang điểm cho thi thể các vị sư tỷ đã mất, tình cờ phát hiện nguyên nhân cái chết của bọn họ rất kỳ lạ, cho nên ta bèn lật xem danh sách đệ tử qua đời của sơn trang, phát hiện các sư tỷ ngoài ý muốn qua đời, tu vi trung bình đều là cấp ba hoặc dưới cấp ba, tuổi tác cũng rơi vào khoảng hai mươi tám.”
“Súc sinh!” A Nại căm giận thóa mạ: “Ngụy cô nương, nơi như thế ngươi tốt nhất đừng nên lưu lại, tránh cho bản thân dính một thân bùn tanh.”
Ngụy Liễu không khỏi nhìn về phía Lục Kiến Vi, chần chờ nói: “Trang chủ tuy xấu xa, nhưng các đồng môn trong trang phần lớn lại đều ôn thiện trạng nghĩa, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Nàng tuy rằng không sụp đổ như Đào Dương, nhưng cũng không biết con đường phía trước nên đi thế nào.
Nhàn Vân sơn trang vốn vô tội, kẻ có tội nằm ở con người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây