Hai má Sở Nghịch chảy ròng ròng mồ hôi lạnh. Linh khí còn đang cuồn cuộn không ngừng rời đi, mà gương mặt vốn hơi trắng của Tề Trọng Sơn lại bất chợt trở nên hồng hào rất nhiều.
Hắn đưa mắt nhìn về phía ba người Liễu Trì Vân, cắn răng nói: “Truyền thừa là của ta!”
Tốc độ leo thang của hắn tăng lên vài phần, gần như điên cuồng.
“Trần tỷ tỷ, tên kia sắp đuổi kịp rồi.”
Phong Nguyệt Tuyết nhìn đến Tề Trọng Sơn tăng nhanh tốc độ thì nói với Trần Nô Kiều đứng cùng tầng với mình. Mặt Trần Nô Kiều cũng trắng bệch không còn chút máu, không khác Phong Nguyệt Tuyết chút nào. Hai người có thể chống đỡ đến đây đều dựa nghị lực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây