Lúc này đôi mắt Lục Thanh Kiếm phiếm ý cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên, hoàn toàn không giống cảm giác ác liệt mọi khi Việt Thanh Phong thấy, cảm giác khác biệt hơi lớn.
“Làm sao? Cần ta tự thân ra tay sao?”
Lục Thanh Kiếm bất ngờ lên tiếng với hư không.
Ngay sau đó, trên hư không quanh quẩn nổi lên vài giọng nói.
“Khà khà, vở kịch đồng môn tương tàn rất thú vị, chúng ta mong ngóng vô cùng đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây