Ở nơi Bắc Hải kia đến cứt chim cũng không có, ở lâu như vậy, ngoại trừ nhớ tới thế cục triều đình ra, hắn rất nhớ mỹ tửu mỹ thực của Khoái Hoạt Lâm.
Hoàng Phi Hổ đùa giỡn: “Ta còn tưởng ngươi nhớ nhất là mấy ông bạn già chúng ta cơ đấy, thì ra trong lòng ngươi chúng ta còn chẳng bằng mấy chén Tử Trúc Dịch.”
“Biến, ta chẳng phải là đoạn tụ, nhớ thương các ngươi làm cái gì!”
Vẻ mặt Văn Trọng ghét bỏ nhìn Hoàng Phi Hổ.
“Ta cũng không phải đoạn tụ!” Hoàng Phi Hổ vội vàng giải thích. Không thể để bị hiểu lầm, chuyện này liên quan đến danh dự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây