Lời nói vừa dứt.
Bành!
Sở Nam hất bát canh về phía quản gia, đồng thời, lập tức từ dưới bàn ăn rút ra một thanh trường kiếm đâm vào tim quản gia.
Phốc thử!
Một âm thanh xuyên thấu thân thể vang lên.
“A...”
Quản gia phát ra một tràng kêu thảm thiết không giống người.
Chỉ thấy.
Đỉnh đầu hắn xuất hiện một vết nứt, cũng dần dần mở rộng ra toàn bộ đầu, chia làm mấy xúc tu quái vật, hai con mắt dựng đứng trên xúc tu, từng chiếc răng nanh nhỏ xuất hiện.
Đồng thời.
Toàn bộ thân thể của hắn cũng nhanh chóng dài ra hai mét, bàn tay hóa thành lợi trảo, phía trên lấp loé hàn quang.
Ba.
Một trảo của hắn rút thanh trường kiếm trên người ra.
Hướng về phía Sở Nam hét lớn một tiếng: “Rống...”
Nước miếng văng tung tóe, khiến cho Sở Nam vốn có bệnh sạch sẽ giống Sở Hà vội vàng trốn tránh.
Trong ánh mắt quái vật hiện lên một tia nghi hoặc, gào thét nói: “Ngươi... Làm sao ngươi phát hiện ra ngụy trang của bản ma.”
“Ngươi cũng coi như ngụy trang.”
Trên mặt Sở Nam lộ ra một tia khinh thường, nói: “Đừng nói quản gia Sở phủ ta căn bản sẽ không cười, chỉ riêng mùi phân chó trên người của ngươi, cách xa ba trượng, ta đã có thể ngửi ra được là không đúng.”
“Muốn chết!”
Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, đánh thẳng về phía Sở Nam.
Vèo!
Sở Nam chân đạp bước chân kỳ lạ, tránh sang một bên, thân ảnh không ngừng di chuyển qua lại trong phòng, khiến cho quái vật mỗi một lần đều vồ hụt, không cách nào bắt được.
Đồng thời, quái vật tựa như cũng có kiêng kỵ gì đó, cũng không có toàn lực tiến công, mà cố ý áp chế ma khí tản ra.
“Sở Nam, quái vật này thực lực là nhị phẩm trung kỳ, nhưng nó hẳn là sợ khiến cho Trấn Ma Doanh trong thành chú ý.”
“Cho nên, vẫn không dám toàn lực xuất thủ, hiện tại, ngươi hẳn là nhân cơ hội chạy ra khỏi Sở phủ đi Trấn Ma Doanh, hoặc nghĩ biện pháp tuyệt địa phản sát nó.”
Giọng Mạnh lão vang vọng trong đầu Sở Nam.
Trốn?
Phản sát?
Hai tròng mắt Sở Nam hiện lên một tia suy tư!
Sau đó!
Không chút do dự lao ra ngoài phòng, ném ra phía sau một nắm ớt bột cực cay.
Xèo...
Ớt bột cực cay dính trên mặt quái vật, khiến bốn khuôn mặt của nó run rẩy, mắt hoàn toàn không mở ra được, chỉ có thể dựa vào bản năng phát ra một kích mạnh nhất ở cửa phía trước: Trảo xé trời.
Xoát!
Bành!
Cửa phòng bị trảo quang phá nát tan tành.
Nhưng!
Lại không có truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Sở Nam.
“Ồ...”
“Chẳng lẽ là bản ma vừa mới xuất thủ quá sắc bén, khiến hắn không có thời gian phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng.”
“Chậc chậc... Xem ra bản ma lại mạnh lên rồi.”
“Lần này hoàn thành nhiệm vụ, tài nguyên phía trên ban thưởng, hẳn là có thể đổi lấy ba Hồ yêu muội tử, cũng coi như không tệ... A...”
Khóe miệng quái vật hiện ra một tia mỉm cười hài lòng.
Nhưng.
Còn chưa chờ hắn cao hứng được một hơi!
Hắn cảm thấy ngực mát lạnh, một luồng lực lượng không cách nào hình dung lập tức phá nát toàn thân hắn, đoạn tuyệt sinh cơ.
Bành!
Quái vật yêu ma ngã lăn trên đất, chết không nhắm mắt!
Mà ở phía sau, một cây bút lông sói dựng đứng, phía trên còn tản ra từng trận bạch quang, chính là: Hạo Nhiên Chính Khí.
“Phù...”
Sở Nam phun ra một ngụm trọc khí.
Dựa vào bàn, nhìn thi thể yêu ma trên mặt đất, hai con ngươi lộ ra một tia thống khoái, giải thoát.
Đây là lần thứ hai hắn đối mặt với yêu ma, lần này, hắn rốt cuộc hoàn thành được việc chém giết, vượt qua tâm lý sợ hãi.
“Sở Nam, xem ra Hạo Nhiên Chính Khí rất thích hợp với ngươi, tương lai, ngươi nên Nho Võ song tu, đi trên một con đường đặc thù.”
“Hiện tại ngươi, tu vi Nho đạo còn quá kém, nếu không có lão phu phụ trợ, không có khả năng điều động hạo nhiên chính khí.”
Giọng Mạnh lão kiên định vang lên: “Nhất định phải mở Nho cung mới được.”
“Nho cung...”
Hai con ngươi Sở Nam hiện lên một tia ánh sáng.
Nho cung chính là bước đầu tiên trên con đường tu nho, mở ra Nho cung là tu sĩ Nho đạo chính thức, có thể dùng thuật đấu khẩu.
Xuất khẩu thành thơ điều động Hạo Nhiên Chính Khí thiên địa, chính là loại lực lượng trấn áp yêu ma mạnh nhất, hữu hiệu nhất.
Có thể nói:
Sở dĩ đế đô Đại Càn chưa từng có yêu ma họa loạn, cũng không phải nơi đó có quá nhiều cường giả, mà là bởi vì có Nho Viện.
Trong đó: Tụ tập lượng lớn đại gia tu Nho, kẻ mạnh: Hét lớn một tiếng liền có thể khiến trăm dặm yêu ma hóa thành tro bụi.
Bởi vậy: Đế đô là cấm địa của Yêu Ma!
Lắc đầu.
Sở Nam không nghĩ đến chuyện này, chuyện mở ra Nho Cung là chuyện sau này, hiện tại, hắn cần xác nhận bên trong Sở phủ còn có yêu ma hay không.
Suy nghĩ một chút!
Sở Nam cầm trong tay một cái quạt xếp, đi ra ngoài phòng như không có chuyện gì xảy ra, toàn bộ Sở phủ hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất trận đánh vừa rồi cũng không khiến cho ngoại giới chú ý.
“Quản gia... Trà của Nhị gia đâu.”
“Quản gia...”
Sở Nam vừa đi vừa hô, hai tròng mắt lơ đãng quét nhìn toàn bộ đình viện.
Nhưng trong lòng lại trầm xuống.