Hơn nữa...
Sở Hà còn trẻ mà đã có tu vi không tệ. Điều này chứng tỏ hắn đã dành hết thời gian cho việc tu luyện và không có thời gian luyện tập những kỹ năng vô dụng như đánh bạc.
...
Phía dưới!
Khi nghe Sở Hà đồng ý, đám đông lập tức vui mừng ra mặt.
Bọn họ đâu có ngốc!
Việc bọn họ mang bảo vật ra để đặt cược chứng tỏ bọn họ công nhận kỹ năng đánh bạc của Triệu Nhất Chi và tin rằng gã có thể giành chiến thắng.
Hơn nữa...
Sở Hà lại còn hùng hổ dọa người, khiến cho ngọn lửa giận trong lòng bọn họ bùng cháy. Vậy nên, bọn họ không thể không đứng ra.
“Được!”
Triệu Nhất Chi ngồi đối diện Sở Hà, đẩy Càn Khôn Chung trong tay ra giữa bàn và nói: “Sở Tổng Kỳ, chúng ta chơi thế nào? Ai lắc trước?”
“Đương nhiên là ngươi...”
Lục Phong lập tức nói.
Dù sao...
Trong tình huống này, biết được số điểm của đối phương trước rồi mình mới lắc thì sẽ yên tâm hơn nhiều. Nếu lắc trước thì dễ bị thiệt.
Tuy nhiên...
Sở Hà lại ngăn gã lại, vung tay lấy Càn Khôn Chung vào tay.
Linh hồn lực thăm dò vào!
“Từ!”
Một loại năng lượng đặc biệt đã ngăn cản lại!
“Quả nhiên! Càn Khôn Chung này không tầm thường. Nó có thể ngăn cách cả linh hồn. Khi cầm nó trong tay, ta hoàn toàn không cảm nhận được gì cả.”
Sở Hà thầm nghĩ.
Với chiếc chung này, hắn hoàn toàn không thể giở trò được mà chỉ có thể dựa vào kỹ năng luyện tập nhiều năm để lắc.
“Hắc hắc!”
Thấy Sở Hà ngẩn người, mọi người đoán rằng đối phương đã cố gắng thăm dò chiếc chung nhưng không cảm nhận được gì bên trong.
Vậy thì...
Cơ hội thắng của bọn họ càng lớn hơn!
“So ai lớn hơn. Ta lắc trước!”
Nói rồi, Sở Hà bắt đầu lắc chung.
“Rầm...”
“Bịch!”
Chiếc chung rơi xuống bàn!
“Đệt!”
Mọi người kinh ngạc nhìn chiếc chung trên bàn.
Đùa à?
Chỉ lắc có một cái?
Ngươi đang coi thường ai vậy?
Ngay cả những người không rành về đổ thuật cũng biết rằng chỉ lắc có một cái thì không thể tạo ra được số điểm mà mình mong muốn. Huống chi là dùng Càn Khôn Chung.
“Đại nhân...”
Lục Phong và những người khác lo lắng nói.
Tuy nhiên...
Triệu Nguyên và những cô nhi được nhận nuôi khác vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Bởi vì họ đã được dạy rằng Sở Hà là một người toàn năng.
“Ào!”
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Sở Hà mở nắp chung.
Điểm số:
Một, một, hai!
Bốn điểm! Nhỏ!
“Ha ha, bốn điểm! Vậy mà chỉ lắc được bốn điểm! Với cái trình độ này mà cũng đòi so điểm lớn? Sợ là bị điên rồi!”
“Với cái trình độ này thì ta chỉ cần lắc hai cái là thắng...”
“Thánh Huyết Đan! Đây là bảo vật độc nhất vô nhị của Trấn Ma Ti! Hôm nay, nó sẽ thuộc về chúng ta!”
Mọi người cười ồ lên.
Lúc này!
Bọn họ tin chắc rằng mình sẽ thắng!
Đừng nói là Triệu Nhất Chi - Đổ Vương, ngay cả một người không biết lắc xúc xắc cũng khó mà thua được.
“Đến lượt ngươi!” Sở Hà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ném chiếc chung cho Triệu Nhất Chi và ung dung nói: “Thiên Nhai có chỗ về, Địa Lao không đường sống, Bạch Y Tri Chu quỷ, gặp nạn khó cầu đường sống.”
Cái gì!
Hai mắt Triệu Nhất Chi mở lớn, hai tay đang cầm chiếc chung nổi đầy gân xanh. Hắn vừa định nói gì đó thì đã nghe Sở Hà nói tiếp:
“Lắc cho cẩn thận vào! Để ta xem năng lực của Đổ Vương đến đâu!”
Nói rồi!
Đồng tiền trên tay trái của hắn lại bắt đầu tung bay.
Mọi người tuy nghi hoặc về lời nói của Sở Hà, nhưng cũng không quá để ý. Bọn họ nhao nhao thúc giục Triệu Nhất Chi:
“Mau lên! Lắc xúc xắc đi! Dễ dàng thắng hắn thôi!”
“Có được món tiền từ trên trời rơi xuống này, sau khi trở về ta sẽ đi hỏi cưới cô em họ ở xa nhà. Chắc chắn nàng sẽ đồng ý!”
“Mau... lên!”
Từng tiếng thúc giục vang lên.
Ngay cả Kiếm Ngũ cũng gật đầu với Triệu Nhất Chi. Trên mặt gã đã lộ ra nụ cười chiến thắng.
Nhất, Nhất, Nhị!
Ngay cả chó cũng có thể lắc ra được thôi!
“Bịch!”
Triệu Nhất Chi trừng mắt nhìn Sở Hà!
Chiếc chung trong tay gã bắt đầu lắc lư!
“Rầm...”
“Rầm...”
...
Triệu Nhất Chi lắc liên tục mấy chục lần mà vẫn chưa dừng lại. Ngược lại, mồ hôi lạnh trên mặt hắn không ngừng tuôn ra.
Như thể hắn đang rất lo lắng về số điểm mà mình sắp lắc ra.
Khi mọi người đã mất hết kiên nhẫn...
“Bịch!”
Chiếc chung rơi xuống!
Còn chưa đợi Triệu Nhất Chi mở nắp, đám đông đã vui vẻ nói: “Xin lỗi Sở Tổng Kỳ! Viên Thánh Huyết Đan này của ngài sẽ thuộc về chúng ta thôi! Cả mười năm bổng lộc nữa!”
“Chúng ta sẽ nghiên cứu xem nên phân chia Thánh Huyết Đan như thế nào...”
“Xoát!”
Triệu Nhất Chi run rẩy mở nắp chung. Mọi người nhìn vào:
Nhất, Nhất, Nhất!
“Báo hoa! Không hổ là Đổ Vương! Vậy mà có thể lắc ra được... Á đù! Báo hoa ba điểm! Điều này sao có thể!”
“Bịch!”
Một đệ tử tông môn vẻ mặt không thể tin nổi nói.
Không chỉ có hắn!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Kiếm Ngũ, đều kinh ngạc nhìn Triệu Nhất Chi. Sao Đổ Vương lại lắc ra ba điểm được?
Chẳng lẽ gã đã nghe nhầm thành so điểm nhỏ?
Không thể nào!
Một Đổ Vương sao có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy!
...