Tên tiểu nhị theo phản xạ liền bắt lấy cái túi tiền, nhưng sắc mặt lại biến đổi, và vội vàng nói: “Hôm nay các phòng ở trong quán đã được đặt hết cả rồi, hay là để ta đi bảo chưởng quầy dọn dẹp phòng của mình, và những chỗ ở khác nữa ra cho các ngài, nhưng cũng chỉ được khoảng năm gian phòng thượng hạng thôi.”
Đúng lúc này!
Tên chưởng quầy nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy ra, và khi nhìn thấy quần áo của đám người Sở Hà, thì hắn liền sững sờ tại chỗ.
Sau đó!
Nghe được tiểu nhị giải thích, gã tức giận đến run người, vung tay tát thẳng vào mặt tiểu nhị.
“Bốp!”
Tiểu nhị ăn trọn một bạt tai, xoay mòng mòng tại chỗ rồi ngã vật ra đất. Gã vội vàng bò dậy, hướng về phía Sở Hà lắp bắp:
“Vị đại nhân... ta... ta sẽ dọn hết phòng của ta và người nhà, tổng cộng được mười gian.”
“Mười gian?”
Triệu Nguyên nắm chặt Trấn Ma Đao trong tay, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn một nửa Trấn Ma Vệ của ta ngủ ngoài đường à?”
“Không... không... không...”
Tiểu nhị sợ hãi đến run người.
“Khốn kiếp, ngươi đái ra quần rồi kìa!” Triệu Nguyên vội lùi lại hai bước, một tay quạt lia lịa trước mũi, tiến đến gần Sở Hà nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, giờ làm sao?”
Vừa rồi gã chỉ hù dọa tiểu nhị thôi. Dù sao Trấn Ma Vệ cũng là người của triều đình, có thể ra tay với đệ tử tông môn, thế gia chứ không thể vô cớ giết người.
Nhưng...
Nếu chỉ vì không đủ phòng mà giết tiểu nhị thì lại không xong.
“Đã vậy...”
Sở Hà đưa mắt nhìn đám thực khách xung quanh, lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi tự thương lượng đi, ai nhường cho ta mười gian phòng tốt nhất, ta cho các ngươi mười hơi thở để quyết định.”
Mười...
Chín...
...
Cái gì?
Bảo chúng ta nhường phòng?
Đám thực khách tức giận ra mặt. Dù sao bọn họ cũng là đệ tử tông môn, há lại dễ dàng cúi đầu trước uy thế của Trấn Ma Vệ.
Hôm nay...
Nếu nhường phòng, chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Bốn...
Ba...
“Bốp!”
Một bàn thực khách đập bàn đứng dậy, ngạo nghễ nói:
“Thanh Sơn Bang ta nhường hai gian.”
“Khụ khụ... Cửu Nguyên Phái ta cũng nhường hai gian.”
“Tiểu Đao Môn...”
...
Bởi vì...
Bọn họ biết rõ: Nếu hôm nay không nhường phòng, tên kia sẽ không dám động thủ trong khách điếm, nhưng ra khỏi đây thì chưa chắc. Rất có thể bọn họ sẽ bị phục kích.
Đến lúc đó...
Bọn họ ít người, khó địch lại Trấn Ma Vệ.
Thế mới có câu: “Người ở dưới mái hiên, phải biết cúi đầu!”
Chỉ trong chớp mắt!
Đã có chín gian phòng được nhường lại.
Lúc này...
Sở Hà đảo mắt nhìn quanh, thấy một bàn thực khách vẫn ngồi im không nói gì, chính là đệ tử Thần Kiếm Môn.
“Ngươi là Sở Hà?”
Đệ tử Thần Kiếm Môn dẫn đầu đứng lên, lạnh lùng hỏi.
“Vô lễ!”
“Dám gọi thẳng tên tục của đại nhân nhà ta!” Lục Phong lập tức rút Trấn Ma Đao trong tay, định xông lên.
Nhưng...
Triệu Nguyên đã ngăn gã lại!
Dù sao đây cũng là khách điếm, chỉ vì gọi thẳng tên tục của Sở Hà mà bọn họ đã ra tay giết người thì khó mà nói được.
Ít nhất...
Phải là Thiên Hộ mới có thể bá đạo như vậy!
“Ồ, nhận ra ta à?” Sở Hà liếc nhìn trang phục của mấy người kia, đoán ngay ra họ là đệ tử Thần Kiếm Môn. Hắn thú vị nói: “Thì ra là đệ tử Thần Kiếm Môn, muốn báo thù cho mấy tên sư huynh có ý đồ tạo phản kia à?”
“Ha ha...”
Sở Hà ngửa mặt lên trời cười lớn hai tiếng, từng bước một tiến về phía bọn họ.
“Đạp!”
“Đạp!”
“Đạp!”
Hắn cao giọng nói:
“Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội. Ta đang đứng ngay trước mặt các ngươi đây, nhào lên đi!”
“Ngươi...”
Đệ tử Thần Kiếm Môn dẫn đầu (Kiếm Ngũ) nghiến răng ken két, vừa định rút kiếm bên hông thì đã bị mấy sư huynh đệ giữ chặt:
“Sư huynh, đừng nóng vội! Hắn đang cố ý kích ngươi...”
“Vô cớ rút kiếm với Trấn Ma Vệ, bọn chúng có quyền tiền trảm hậu tấu đấy.”
“Sư huynh, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy bọn chúng...”
Nghe lời khuyên can của sư huynh đệ, Kiếm Ngũ cố đè nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Sở Hà mà nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi đừng đắc ý...”
“Bốp! Bốp!”
Sở Hà vỗ nhẹ lên mặt Kiếm Ngũ, khinh thường nói: “Cho ngươi cơ hội, ngươi cũng vô dụng.”
“Hôm nay ta đang rảnh, chơi với ngươi một ván, không biết phế vật như ngươi có dám không?”
“Có gì không dám, cược thế nào?”
Kiếm Ngũ lập tức phản bác.
Ha ha, quả nhiên là đồ trẻ trâu!
Sở Hà thấy mình vừa khích bác vài câu mà Kiếm Ngũ đã sập bẫy thì thầm cảm thán đám đệ tử tông môn này thật dễ kích động.
Bọn chúng chẳng hiểu sự đời hiểm ác là gì cả!
Nếu là một kẻ từng trải, sao có thể không nhìn ra trong chuyện này có gì đó mờ ám? Đã chủ động mắc câu, thì đừng trách ta cho ngươi một bài học!
“Đơn giản thôi, chúng ta chơi xúc xắc!”
“Ngươi thắng, ta sẽ đích thân đến Thần Kiếm Môn xin lỗi. Còn ngươi thua thì phải giao hết bảo vật trên người và bò ra khỏi khách điếm.”
Sở Hà chỉ tay ra phía cửa khách điếm.
“Được, ta cược!”
Kiếm Ngũ gật đầu đồng ý.
Mặc dù...
Hắn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn không muốn trốn tránh nữa. Dù biết là cạm bẫy, hắn cũng muốn thử sức một phen.
“Dọn bàn!”
Sở Hà vung tay lên.