Nhìn về phía bảng thuộc tính:
Họ tên: Sở Hà
Chức vị: Tổng Kỳ Trấn Ma Ti
Tu vi: Nhị phẩm sơ kỳ
Linh hồn: Nhị phẩm hậu kỳ.
Võ công: Sở Hà tầng hai sơ kỳ (có thể tăng lên), Sở Hà (tầng ba, có thể tăng lên), Sở Hà (đại viên mãn)
Binh khí: Trấn Ma Đao, một đồng tiền
Điểm yêu ma: 1
“Trước mắt kỹ năng có thể tăng lên chỉ có Âm Dương Cửu Ngự, còn tu vi muốn đột phá Nhị phẩm trung kỳ thì e là phải cần trên trăm điểm yêu ma.”
Sở Hà thầm nghĩ.
Theo thực lực của hắn tăng lên thì điểm yêu ma thu hoạch được khi chém giết yêu ma sẽ giảm đi rất nhiều, muốn thu hoạch được trên trăm điểm yêu ma thì ít nhất cần chém giết một yêu ma Nhị phẩm đỉnh phong, hoặc là hai yêu ma Nhị phẩm hậu kỳ.
Cộc! Cộc! Cộc!
Ngoài sân vang lên một tràng tiếng gõ cửa, đồng thời một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: “Sở tổng kỳ có ở đó không? Có việc muốn bẩm báo.”
“Vào đi!”
Giọng nói lạnh như băng của Sở Hà truyền ra ngoài sân.
Sau đó, một thiếu niên Trấn Ma Vệ đi vào sân, đến gian phòng Sở Hà ở, sau đó đóng cửa phòng lại.
Bịch!
Gã quỳ một gối xuống trước mặt Sở Hà.
Nói:
“Địa Nhất Thất bái kiến chủ công.”
“Tình hình sắp xếp trước mắt thế nào rồi?”
“Bẩm chủ công, trước mắt có tổng cộng hai trăm người đã gia nhập Trấn Ma Ti Vân Châu, cũng đã bước vào cảnh giới võ giả vào hôm qua.”
Thiếu niên Trấn Ma Vệ vẻ mặt cung kính nói.
Ánh mắt gã ngẩng lên nhìn về phía Sở Hà tràn ngập sùng bái, tuy rằng tu vi của gã không trâu bò như đông đảo đại lão của Trấn Ma Ti nhưng lại là ân nhân cứu mạng của tất cả bọn họ.
Có thể nói, không có Sở Hà thì bây giờ bọn họ không biết đang ăn xin ở đâu, hoặc là đã chết đói ngoài đường rồi.
“Tốt lắm!”
Trên mặt Sở Hà lộ ra một tia hài lòng.
Nhưng cũng không quá mức kinh ngạc, năm trăm thiếu niên này chính là những người được tuyển chọn ra từ hơn vạn cô nhi, cộng thêm việc trải qua các loại kế hoạch huấn luyện mà gã đã chế định ra thì thân thể ai nấy đều được khai phá rất hoàn mỹ.
Chỉ cần có một cơ duyên là có thể hóa rồng!
Còn vấn đề trung thành thì Sở Hà cũng không lo lắng, năm trăm cô nhi này chẳng những sùng bái hắn mà còn được truyền thụ các loại tri thức, hoàn toàn trở thành fan trung thành của hắn, khả năng làm phản gần như bằng không.
Đồng thời, hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân.
“Chủ công, phía trên Trấn Ma Ti đã phê chuẩn công lao của ngài: Tổng cộng là tám mươi điểm.” Thiếu niên Trấn Ma Vệ lại lần nữa nói.
“Tốt!” Sở Hà gật gật đầu, ngửa mặt lên trời, khí phách nói: “Bảo những người khác tăng nhanh tốc độ tu luyện, tương lai còn phải theo ta đăng lâm đỉnh phong thế giới.”
…
Trụ sở tam quân!
Một nam tử trung niên vạm vỡ buông quyển trục trong tay xuống, đưa ánh mắt nhìn về phía dưới, lạnh lùng nói:
“ Trương Uy, ngươi hãy lặp lại lời ngươi vừa nói lần nữa xem.”
“Vâng!” Trương Uycăng thẳng, nói: “Việc làm của Sở Hà là ty chức chỉ thị, có thể là hắn đã hiểu sai, ngộ sát đệ tử Thiên Kiếm tông, nếu có trách phạt, ty chức xin một mình gánh chịu.”
“Gánh vác?”
“Uổng công bản Thiên hộ coi trọng ngươi như vậy, đường đường một Bách hộ mà ngay cả thế cục trước mắt cũng không phân rõ được hay sao?”
Nam tử vạm vỡ lại lần nữa lạnh lùng hỏi.
Khí thế trên người hắn phát ra làm cho nhiệt độ cả đại điện đều cực tốc hạ xuống, không gian phảng phất như ngưng đọng lại.
Giờ phút này.
Đầu óc Trương Uytrống rỗng!
Một là hắn không ngờ Thiên hộ đại nhân lại phát hỏa lớn như vậy.
Hai là, thực lực Thiên hộ đại nhân quá mạnh, khoảng cách đột phá Ngũ phẩm cũng chỉ còn một bước, một khi đột phá vậy chắc chắn sẽ làm chấn động Vân Châu.
Ngũ phẩm.
Đối với châu phủ mà nói đã tính là chiến lực đỉnh cấp, ở đế quốc Đại Càn, Tứ phẩm đã có thể thành lập một thế lực vượt ngang mấy quận, Ngũ phẩm thì cơ bản có thể thành lập tông môn đỉnh cấp tung hoành một châu.
Ngay cả Trấn Ma Ti Vân Châu!
Số lượng cường giả Ngũ phẩm trở lên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chính là những đại nhân vật chân chính, mỗi một lời nói hành động đều có thể quyết định vận mệnh của vô số sinh linh.
Mà nam tử vạm vỡ phía trên kia chính là Thiên phu trưởng của tam quân, Tiền Hạo, cũng là người mạnh nhất dưới Ngũ phẩm ở Vân Châu.
“Đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, đáng tội!”
Trương Uy vội vàng trả lời, đồng thời tản mát ra một tia khí thế để ngăn cản uy áp, bằng không hắn sợ bị ép cho hộc máu tại chỗ.
“Đáng tội cái rắm gì!” Trên mặt Tiền Hạo lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Vốn còn tưởng ngươi đã khôn ra, biết cái gì là đại cục, cố ý để ngươi đi làm việc này.”
“Giờ xem ra, may mà cái tên Sở Hà kia làm việc quả quyết, tàn nhẫn, bằng không thì hỏng hết đại sự.”
Cái gì?
Nhờ có Sở Hà làm việc quả quyết?
Nghe mình sắp làm hỏng chuyện?
Trương uy nghe xong thì sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Đại nhân, thuộc hạ không hiểu.”
“Ngươi đó!”
Tiền Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thế cục Đại Càn ngươi cũng biết rồi đó, các nơi rung chuyển, dư nghiệt Bạch Liên Giáo ùn ùn kéo đến, Vân Châu đã có thế lực sắp nhịn không được rồi.”
Trương Uy kinh hãi: “Có Trấn thủ sứ đại nhân ở đây, ai dám càn rỡ?”