Bị kích thích, vốn dĩ miếng thịt không hề động tĩnh gì lại nổi lên linh quang màu xanh nhạt yếu ớt, bắt đầu không ngừng phục sinh, dùng để chống lại sự ăn mòn của đất đá.
Lạc Hồng thấy thế thần sắc không khỏi ngưng trọng vài phần, ngón trỏ tay phải dần dần hiển hiện ngũ sắc hà quang, lúc này liền điểm tới trên miếng thịt.
Mà khi ngón trỏ của Lạc Hồng dừng lại trên miếng thịt kia một lát, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, tiếp theo cẩn thận từng li từng tí nâng ngón trỏ lên.
Chỉ thấy một miếng phù văn nhỏ như ruồi muỗi mơ hồ màu xanh nhạt, đi theo ngón trỏ của hắn rời khỏi miếng thịt.
“Rất tốt, rốt cuộc phù văn bất diệt thứ ba mươi sáu cũng tới tay!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây