Lâm Chính Nhiên ra lệnh: “Nhanh lên.”
Hà Tình run lên, ngoan ngoãn xoay người đặt bàn chân nhỏ lên đùi hắn, mắt rưng rưng như sắp khóc: “Cậu đừng giận...”
“Ai bảo tôi giận?”
Hà Tình cảm thấy hắn đang giận, chỉ dám thì thào an ủi: “Tớ biết lỗi rồi, cậu mắng tớ thế nào cũng được, miễn là đừng tự làm mình tức giận. Lúc nãy tớ...”
Cô bé lén ngẩng đầu lên: “Tớ chỉ hơi mất tập trung thôi, nghỉ một chút là ổn ngay...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây