Một tay che mặt xấu hổ, nhớ lại những lời làm nũng ngây ngô đêm qua, tự trách mình: “Mình đã làm gì thế này... Ước gì bạn Lâm Chính Nhiên không nhớ gì hết...”
Đặt nhiệt kế vào nách, Lâm Chính Nhiên cũng từ nhà vệ sinh bước ra.
Hắn nói sẽ đi mua đồ ăn sáng, Hàn Văn Văn vội gọi hắn lại khi thấy hắn định đi: “Hôm qua... Cảm ơn cậu đã ở lại chăm tớ, còn mua thuốc với đồ ăn nữa, nếu không thì chắc giờ này tớ phải nằm viện rồi.”
Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn cô bé, vẫn là nụ cười hồ ly ấy.
“Tôi rất muốn nói không có gì, nhưng mấy chuyện cậu làm hôm qua...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây