Lâm Chính Nhiên gõ lên đầu Giang Tuyết Lỵ một cái rồi đi ngang qua người cô bé: “Ai nói thù lao tôi muốn là cái đó? Với lại, một cô nhóc mới mười hai tuổi như cậu có biết lấy chồng là gì không?”
Giang Tuyết Lỵ vừa thẹn vừa tức: “Tớ lớn rồi mà! Hồi nhỏ thì không biết, nhưng bây giờ sao lại không biết chứ? Chẳng phải là kết hôn với cậu sao?”
Cô bé nắm chặt nắm tay, hét lớn: “Tớ không sợ đâu! Với lại tớ cũng chỉ là trả ơn thôi!”
Hai người vừa cãi vã vừa cùng nhau đi xa dần.
Hà Tình vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo Lâm Chính Nhiên, nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi: “Kết hôn… Giang Tuyết Lỵ vậy mà từng nói sẽ gả cho Lâm Chính Nhiên sao…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây