Hà Tình khẽ lắc đầu: “Dạ không cô ạ, vì bọn con không cùng lớp nên bình thường không ở cạnh nhau, nhưng lúc ăn cơm hay tan học thì có.”
Lâm Tiểu Lệ gật đầu: “Vậy cũng tốt. Từ sau khi con đi, Nhiên Nhiên ngày nào cũng nhắc đến con đấy, mỗi ngày ngóng trông con quay lại mãi thôi.”
Người mẹ quay đầu nhìn con trai mình: “Đúng không, Nhiên Nhiên?”
Hà Tình ngạc nhiên quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên, ánh mắt đầy tò mò, không biết có thật không.
Kết quả vẻ mặt Lâm Chính Nhiên đầy ngơ ngác, vì từ lúc vào nhà hắn đã lo thay dép rồi đi rửa mặt, hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện ngoài kia: “Hả? Mẹ nói gì cơ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây