Lúc này cô bé mới dừng bút, hơi sững sờ: “Không ngờ lại viết xong nhanh như vậy.”
Lâm Chính Nhiên cũng lấy lại tinh thần, hỏi: “Viết xong rồi à? Vậy nghĩa là từ nay không cần nhìn chằm chằm vào tôi nữa đúng không?”
Hàn Văn Văn nghe vậy thì nghiêng đầu, cười ngọt ngào: “Ừm, xong rồi. Cảm ơn bạn Lâm Chính Nhiên trong khoảng thời gian này đã sẵn lòng để tớ quan sát mỗi ngày, nếu cậu cố tình né tránh thì việc ghi chép của tớ chắc sẽ phiền phức lắm đó.”
Lâm Chính Nhiên chẳng nhớ mình từng nói sẵn lòng khi nào.
Hắn bất lực nói: “Tôi nghĩ cho dù tôi không cho cậu ghi lại, cậu cũng sẽ không nghe đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây