Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn cô bé: “Ba mẹ cậu vốn đã không phản đối chuyện cậu học nhạc, đến lúc bọn họ chủ động mời, chú dì chắc chắn cũng sẽ không từ chối đâu.”
Giang Tuyết Lỵ gật đầu mạnh: “Ừm!”
Hai người đi dưới ánh đèn trong khu dân cư, Lâm Chính Nhiên nói tiếp: “Nửa năm tới tôi sẽ không dạy cậu thêm kỹ thuật mới nữa, chủ yếu là rèn luyện năng lực biểu diễn trực tiếp và củng cố kỹ thuật hát đã học. Không sợ sân khấu, có khí thế, điều này là điểm cộng rất lớn với mấy đứa nhỏ.”
“Ừm.”
Nói xong, Lâm Chính Nhiên bất ngờ nổi gân xanh trên trán, quay lại gõ một cái thật mạnh vào trán Giang Tuyết Lỵ.
“Ừm cái đầu cậu! Ngơ ngẩn cái gì thế? Có nghe tôi nói không hả?”
Giang Tuyết Lỵ ôm đầu, không phục: “Nghe rồi mà! Tớ chắc chắn sẽ học nghiêm túc! Tớ có bao giờ không nghiêm túc đâu chứ!”
“Thế cái mặt cậu là sao hả?”
Hắn nhìn Giang Tuyết Lỵ bằng ánh mắt khinh bỉ, thấy rõ cái vẻ mặt ghen tuông lộ liễu của Giang Tuyết Lỵ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giang Tuyết Lỵ phồng má tức giận, quay đầu hừ một tiếng: “Cũng chẳng có gì… Tớ chỉ muốn hỏi bạn nữ vừa gọi điện cho cậu là ai vậy? Hình như tên là… Tình Tình phải không?”
Cô bé lẩm bẩm nói nhỏ: “Sao mà cứ gọi điện cho cậu hoài vậy, quan hệ của hai người là gì chứ…”
Lâm Chính Nhiên ăn ngay nói thật: “Cậu ấy là thanh mai trúc mã của tôi, trước đây chuyển trường nhưng bây giờ vẫn còn giữ liên lạc.”
“Hả?” Cô bé không hiểu nổi: “Thanh mai trúc mã? Thanh mai trúc mã của cậu không phải là tớ sao? Từ hồi lớp một tớ đã quen cậu rồi!”
“Nếu nói như vậy thì đúng thật.”
Lâm Chính Nhiên mặt không cảm xúc đáp: “Nhưng mà cậu ấy quen tôi từ hồi mầm non.”
“Cậu…”
Giang Tuyết Lỵ cứng họng, lập tức nổi giận, nắm chặt nắm tay, người hơi chúi về phía trước, trông như một chiếc máy bay đang nhấc đầu cất cánh: “Thế còn tớ là gì chứ! Rõ ràng tớ mới là người quen cậu lâu nhất!”
“Theo lý mà nói thì cậu cũng là thanh mai trúc mã, còn về thời gian thì hai người cũng gần ngang nhau thôi. Cậu ấy là từ mầm non mầm chồi lá đến lớp một, lớp hai, còn cậu thì từ lớp một đến lớp sáu.”
Lâm Chính Nhiên càng nói, Giang Tuyết Lỵ càng giận, hai má phồng lên định giơ nắm tay nhỏ xíu đấm vào Lâm Chính Nhiên: “Cậu đúng là tức chết người ta mà!”
Nhưng cú đấm của cô bé chỉ như gãi ngứa.
“Chuyện này có gì mà phải tức? Có ai quy định tôi chỉ được có một thanh mai đâu?” Lâm Chính Nhiên nhẹ nhàng đỡ hết mấy cú đấm nhẹ tênh của cô bé: “Hơn nữa tôi đang nói thật, cậu cũng không muốn tôi lừa cậu đúng không?”
“Thì… Cũng đúng. Nếu cậu lừa tớ, sau này tớ biết còn giận hơn.”
Cô bé dừng nắm đấm lại, nhưng vẫn nhắm mắt hét lớn: “Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!”
Cô bé trừng mắt nhìn Lâm Chính Nhiên, trong lúc tức giận lại cảm thấy lòng mình có gì đó kỳ lạ, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, hai bím tóc đung đưa rồi quay ngoắt bỏ đi.
Lâm Chính Nhiên đứng nguyên tại chỗ hỏi: “Đi nhanh thế? Không cần tôi đưa về à?”
“Không cần! Dù sao nhà tớ cũng ở ngay bên kia đường! Cậu về mà gọi điện thoại cho thanh mai trúc mã của cậu đi! Người ta còn đang đợi cậu kìa.”
Lâm Chính Nhiên đáp lại: “Vậy cậu đi cẩn thận.”
Giang Tuyết Lỵ đứng khựng lại, tức đến nỗi nghiến răng, nắm tay siết chặt, cả người như sắp bùng nổ, đột nhiên quay phắt lại: “Thì đưa tớ đi đi chứ! Tớ bảo không cần là cậu thật sự không đưa hả? Đưa tớ về rồi hẵng gọi điện thoại!”
“Không phải cậu nói không cần tôi đưa à?”
“Tớ đâu có nói thế!”
Cô bé tức tối: “Bình thường chỉ biết bắt nạt tớ, giờ sao lại nghe lời thế chứ! Nếu cậu muốn đưa thì đừng có vì lời tớ nói mà thay đổi quyết định chứ!”
Lâm Chính Nhiên định nói thật ra hắn thấy đưa hay không cũng chẳng sao, hắn xuống tầng chủ yếu là để nói chuyện về việc học hát.
Giang Tuyết Lỵ biết nếu còn nói thêm gì nữa thì có khi Lâm Chính Nhiên thật sự sẽ không đưa mình về, nên cô bé bước thẳng đến trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn lên: “Đồ ngốc, đưa tớ về đi.”
Lâm Chính Nhiên dở khóc dở cười nhìn Tuyết Lỵ, mấy cô bé loi choi này đúng là phiền thật.
Sau khi đưa bình giấm chua Giang Tuyết Lỵ về nhà, Lâm Chính Nhiên lại quay về để nghe điện thoại.
Kết quả là Hà Tình vừa mở miệng đã hỏi: “Vừa nãy ai đến nhà cậu chơi vậy? Là con gái hả?”
Lâm Chính Nhiên: “…”
Mùa đông năm nay tuyết rơi sớm và nhiều hơn mọi năm. Mặc dù sau khi biết mình không phải thanh mai duy nhất thì Giang Tuyết Lỵ thỉnh thoảng cứ hừ hừ khó chịu, nhưng lúc học hát thì vẫn rất nghiêm túc.
Sắp đến tháng chạp, hôm nay Lâm Chính Nhiên định đến trung tâm thương mại mua một vài tài liệu âm nhạc để dạy cho Giang Tuyết Lỵ.
Tuyết lớn rơi đầy trời, Lâm Chính Nhiên bước đi trên lớp tuyết còn chưa dày lắm hướng về phía trung tâm thương mại.