Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Chương 39: Đi theo cả đời luôn

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lòng Giang Tuyết Lỵ càng lúc càng tò mò không biết giọng nữ kia rốt cuộc là ai mà lại thường xuyên liên lạc với tên ngốc này đến vậy.

Đã hơn một năm trôi qua kể từ trò hề hồi lớp bốn đó.

Vì Hà Tình rời đi, những năm qua Lâm Chính Nhiên cũng ít gặp những chuyện kỳ lạ hơn, chỉ có thể nói số phận thật biết sắp đặt, bên cạnh hắn lại xuất hiện một Giang cô nương thích ca hát.

Thế là cách đây một năm, khi biết Giang Tuyết Lỵ thích hát nhưng lại đang loay hoay vì gặp khó khăn trong quá trình học nhạc, Lâm Chính Nhiên liền hỏi Giang Tuyết Lỵ một câu: “Thấy cậu học mãi mà vẫn bí thế, có muốn tôi dạy không?”

Lúc đó Giang Tuyết Lỵ nghe mà ngẩn người, ôm bụng cười lớn: “Cậu dạy tớ á? Cậu biết hát sao mà dạy tớ?”

Lâm Chính Nhiên không nói nhiều, mà ngay trong tiết học âm nhạc hôm đó, hiếm hoi cất tiếng hát một bài. Tuy không đạt đến trình độ chuyên nghiệp, nhưng kiếp trước hắn từng tự học ít nhiều nên hát cũng có kỹ thuật, cả giáo viên cũng phải khen giọng hát và kỹ năng của Lâm Chính Nhiên rất tốt, rất có năng khiếu.

Cách thể hiện đơn giản mà trực tiếp đó khiến Giang Tuyết Lỵ choáng váng, đồng thời cũng khiến Lâm Chính Nhiên trở nên nổi tiếng nho nhỏ trong vài lớp học.

Sau giờ học, Giang Tuyết Lỵ tìm đến hắn, ánh mắt ngơ ngác: “Không ngờ cậu hát hay như vậy mà tớ hoàn toàn không biết luôn.”

“Những thứ cậu không biết còn nhiều lắm.”

Lâm Chính Nhiên nhắc nhở: “Nên là cậu có muốn học với tôi không? Nếu muốn thì gật đầu, nói sau này đi theo tôi. Không muốn thì thôi, tôi cũng không ép.”

Giang Tuyết Lỵ bị vướng ngay một từ khóa: “Đi... Đi theo cậu á?”

Mặt cô bé đỏ bừng, lần này thì không còn kiêu ngạo nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô bé thật sự rất thích hát: “Được! Nếu tên ngốc cậu thật sự có bản lĩnh, thì hãy dạy tớ! Cả đời này tớ đi theo cậu luôn!”

Cô bé chìa ngón út ra, giống như Hà Tình từng làm trước kia, Lâm Chính Nhiên cũng đưa ngón út ra ngoéo tay với cô bé.

Ngay sau đó, tiếng hệ thống vang lên.

[Ngươi đã thành công kết khế ước khí vận với Giang cô nương. Sau này khi Giang cô nương tu luyện, ngươi sẽ nhận được hiệu quả phản hồi tu luyện gấp đôi. Hơn nữa, nhờ vào kỹ năng cấp 20, khi ngươi truyền dạy phương pháp tu luyện, đối phương cũng sẽ có tốc độ tu luyện gấp đôi]

Từ sau khi kết khế ước khí vận, suốt hơn một năm nay, vào thời gian rảnh, giữa giờ, sau giờ học, cả cuối tuần, Lâm Chính Nhiên đều hướng dẫn Giang Tuyết Lỵ cách hát hay hơn, cách sáng tác bài hát ra sao.

Dù sao thì giữa hai người cũng chẳng cần tránh né gì, lời đồn đã lan khắp nơi rồi.

Thêm vào đó, nhờ hiệu quả phản hồi của hệ thống, mỗi khi Giang Tuyết Lỵ đột phá được một tầng cảnh giới, Lâm Chính Nhiên lại được tăng gấp đôi. Mỗi lần cô bé gặp bế tắc, hắn đều kịp thời đưa ra chỉ dẫn then chốt.

Điều đó khiến Giang Tuyết Lỵ vừa kinh ngạc, vừa bắt đầu nảy sinh một chút ngưỡng mộ mà bản thân cô bé cũng không muốn thừa nhận: “Hóa ra cậu giỏi âm nhạc như vậy? Cảm giác nếu sớm gặp cậu thì chắc giờ tớ thành ngôi sao rồi, từ khi học với cậu tiến bộ nhanh kinh khủng luôn…”

Lâm Chính Nhiên búng một cái vào trán cô bé, thấy cô bé nhăn mặt vì đau rồi hắn mới phản bác: “Bây giờ cũng chưa muộn đâu. Gần đây tôi tìm được một studio đào tạo sao nhí ở thị trấn mình, mười hai tuổi trở lên tức là cấp hai, là có thể đăng ký rồi, quản lý các thứ cũng rất chuyên nghiệp. Nếu sau này cậu thực sự muốn theo nghề này, thì có thể thử đăng ký xem sao.”

Giang Tuyết Lỵ cảm thấy hắn thật sự đã lo hết mọi thứ rồi. Hóa ra câu “Tôi cảm thấy cậu làm được” năm đó không phải là nói đùa.

Vì thế hôm đó Giang Tuyết Lỵ lại đỏ mặt, xúc động hỏi lại cùng một câu hỏi: “Mặc dù tớ thực sự rất thích nghề này, nhưng làm ca sĩ… Cậu thật sự chắc chắn là tớ có thể à? Ai cũng nói con đường này rất khó đi, tên ngốc nhà cậu thật sự tin là tớ làm được sao?”

Lâm Chính Nhiên tự tin nói: “Có gì mà không được? Cho dù cậu không làm được thì chẳng phải còn có tôi dạy cho cậu sao?”

Có những lời nói sức sát thương lớn đến mức ngay cả Lâm Chính Nhiên cũng không ngờ được. Giang Tuyết Lỵ khi nghe đến câu đó đã có cảm giác… Đời này chắc chắn mình sẽ ngã gục trước tên ngốc này mất rồi.

Một người con gái mà được nghe những lời như thế này thì lớn lên làm sao còn thích người khác nữa đây?

Thời gian đã đến một năm sau, cũng chính là hôm nay.

Trời mùa đông tối nhanh, đèn đường đã sáng lên.

Giang Tuyết Lỵ cột tóc đuôi ngựa, bước chân nhảy nhót theo sau Lâm Chính Nhiên xuống lầu.

Lâm Chính Nhiên nói: “Nửa năm nữa là tụi mình lên cấp hai rồi. Gần đây tôi xem bài đăng của cái studio đó, thấy bọn họ đang tuyển sao nhí từ các trường học, thỉnh thoảng còn đến dự thính các buổi văn nghệ của trường nữa. Mà trường cấp hai tụi mình sắp vào cũng nằm trong danh sách đó, cho nên tôi nghĩ buổi văn nghệ đầu tiên của học sinh mới cấp hai chính là cơ hội thể hiện tốt nhất của cậu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)